Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 233: Đạo quán

Chương Trước Chương Tiếp

- Dưới sự quản lý của Kim Lăng?

Lý Ngư giật nảy mình, hỏi:

- Trấn nhỏ thế này, sao lại là thành Kim Lăng Đại Minh được?

Người bị hỏi có chút không vui, nói:

- Kim Lăng cũng không phải chỉ có một thành Kim Lăng, đây là Ngô huyện phủ Tô Châu Nam Trực Đãi Đại Minh, có phải dưới sự cai trị của Kim Lăng không?

Lý Ngư gãi gãi đầu, hắn không biết bản đồ Đại Minh, căn bản là nghe không hiểu, chỉ biết nơi này chắc là phủ Tô Châu.

Lúc này lại có một người áo xanh mặt trắng đi ra, trong tay hắn cầm một cây quạt, chắc khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trên làn da trắng nõn có nếp nhăn mờ mờ, tuy mặt mày tươi cười, nhưng vẻ mặt đó dường như vẫn lộ ra một cỗ cô đơn từ trong xương tủy.

- Tử Úy huynh, mọi người đều đang đợi ngươi, sao ngươi lại ở đây... Ơ.

Hắn nói đến một nửa, nhìn thấy Tiểu Kiều bên cạnh Lý Ngư, lập tức mắt trợn tròn.

- Trên đời không ngờ có tuyệt sắc như vậy!

- Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta móc mặt ngươi!

Tiểu Kiều trợn mắt, lớn tiếng quát lên.

- Nếu có thể được cô nương móc mắt, hai mắt này cũng không mọc vô ích, là chúng có phúc.

Thư sinh áo xanh thu hồi vẻ cô đơn của mình, phong lưu phóng đãng nói.

Tiểu Kiều nóng tính, khi ác lên thì ngay cả tỷ phu của mình cũng câu dẫn, vừa nghe thấy vậy liền nổi trận lôi đình, cũng không nói nhiều, trực tiếp xuất thủ.

Cũng may nàng ta vẫn có chừng mực, không dùng hạc giấy, Lý Ngư ở bên cạnh cũng không định nhúng tay.

Thư sinh này gặp người đã nói nhảm, có ăn đòn cũng không oan.

Tay Tiểu Kiều khẽ động, thư sinh nghiêng người muốn tránh, Tiểu Kiều thừa cơ giơ tay lên, mắt thấy một cái tát sắp hạ xuống.

Không ngờ thư sinh lại đổ xuống, giống như con lật đật, trượt sát đất một vòng, tránh thoát một chưởng này, ánh mắt Lý Ngư khẽ động, thân pháp này không giống như là của phàm nhân, chắc là tu sĩ, ít nhất cũng có chút đạo hạnh.

Thế giới lục triều linh khí dư thừa, tu sĩ đúng là nhiều thật.

Sau khi đứng dậy, thư sinh lộ ra biểu cảm ảo não, giơ tay lên tự tát vào mặt mình hai cái.

- Có thể được cô nương đánh là vinh hạnh của ngươi, không ngờ ngươi còn tránh, đúng là hồ đồ! Đáng chết đáng chết...

Hai cái tát này không giả, rất nhanh khuôn mặt cũng coi như là tuấn tú của hắn đã sưng vù lên.

Lý Ngư lớn như vậy, lại chưa từng thấy người đê tiện thế này, nuốt nước miếng nói:

- Nơi này quái nhân nhiều, chúng ta hay là đi thôi.

Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, đuổi theo Lý Ngư, nàng ta ở Giang Đông, ra ngoài đều là gặp phu nhân cung nữ.

Loại thư sinh của trấn nhỏ Đại Minh này, nàng ta cả đời chưa gặp bao giờ, vô duyên vô cớ dẫn tới một bụng tức, ngươi tính toán với hắn cũng không phải, không tính toán cũng không phải.

Nếu không tính toán thì trong lòng khó chịu, nếu tính toán, hắn ngược lại sẽ cao hứng, trong lòng mình càng khó chịu.

Giống như ruồi nhặng bâu lên mặt nàng ta, đánh cũng cũng được mà không đánh cũng không xong.

Phía sau lại truyền đến thanh âm xoi mói của thư sinh và đồng bạn, Tiểu Kiều mặt đầy sát khí, mày liễu dựng đứng, muốn quay lại đánh nhau.

Lý Ngư xua tay, nói:

- Thôi, ngươi lại có thể giết hắn chắc, gặp phải loại người này, không để ý tới hắn chính là sự trừng phạt tốt nhất. Ngươi càng không để ý tới hắn, hắn càng khó chịu.

Hai người sóng vai thuận theo đường đi ra ngoài thành, bỏ lại thư sinh và bằng hữu của hắn ở phía sau.

Còn có một điểm Lý Ngư không nói, nơi này chính là Kim Lăng, mình tốt nhất là nên nhún nhường một chút, bằng không rất dễ bị cừu gia phát hiện.

Cái này không phải là nói đùa, một là ở trên địa bàn của người khác, mình thế đơn lực cô, thứ hai những người đó thực lực sâu không lường được, đến bây giờ mình vẫn chưa nắm chắc có thể toàn thân trở ra, càng đừng nói là còn mang theo Tiểu Kiều.

- Chúng ta đi đâu?

Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:

- Trước tiên tìm một đạo quán nhỏ, tá túc một đêm.

- Sao không ở khách sạn!

Lý Ngư cười nói:

- Một đạo sĩ, một đạo cô, ở khách sạn quá khiến người ta chú ý, dễ bại lộ.

Vừa nghĩ tới hòa thượng chốc đầu của Kim Lăng, Lý Ngư nhớ lại ngày xưa ở đồi Cảnh Dương, mình và Khương Duy phá Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận của hắn, cứu ra gốc tiên thảo đó.

Nếu mình đoán không sai, đó chính là Lâm Đại Ngọc chuyển sinh, không biết hiện tại nàng ta thế nào rồi. Tính ra cũng được nhiều năm rồi, hiện tại Lâm muội muội chắc cũng được bốn năm tuổi rồi.

Khương Duy nói không sai, Giáng Châu Tiên Thảo, tuyệt đối có linh căn hệ mộc, nếu có duyên, không bằng thay Trương lão đầu thu đồ đệ này.

Mọi người cùng nhau tu luyện Thanh Mộc Quyết, giúp Thái Bình Đạo phát triển lớn mạnh, chấn hưng Đạo môn, phúc trạch thương sinh, chẳng phải là đẹp lắm sao.

Tiểu Kiều vươn tay ra quơ quơ trước mắt hắn,

- Ngươi đang nghĩ gì mà lại cười đáng khinh như vậy.

- Khụ!

Sắc mặt Lý Ngư nghiêm lại,

- Đừng nói bừa, ngươi xem phía trước có một đạo quán, không bằng chúng ta tới tá túc một đêm.

- Tùy ngươi.

Đạo quán nhìn qua rất lụi bại, quy mô rất nhỏ, chiếm diện tích không lớn, trước sau có ba gian vện lạc, nhìn thì có vẻ bình thường cũng không có tín chúng dâng hương.

Lý Ngư gõ gõ cửa, không ai trả lời, vươn tay ra đẩy một cái, cửa đạo quán mở ra.

- Ngay cả cửa cũng không đóng...

Tiểu Kiều mặc kệ lễ phép gì đó, nàng ta túm đạo bào, đi vào đạo quán, chỉ thấy trong đạo quán là một mảng hoang vắng, lá rụng đầy sân cũng không có người quét dọn, mấy cây cỏ dại héo rũ quật cường nhú ra khỏi lá khô, lẻ loi vươn cao ở đó.

Vào đại điện đổ nát, lại không có gì cả, trên tượng Tam Thanh Đạo Quân đã sứt mẻ giăng đầy mạng nhện, bộ dạng này được tín đồ dâng hương mới là lạ.

Lý Ngư đi lên, rụt rè dọn dẹp tượng Tam Thanh một lần, Tiểu Kiều thì tìm kiếm xung quanh một phen, không thấy có một bóng người, không khỏi nhíu mày.

Cuối cùng, phía sau truyền đến một chút động tĩnh, một đạo sĩ theo tiếng đi ra, trên mặt già đầy nếp nhăn, tóc đã có tám thành là trắng, nếu trang điểm một chút, chưa chắc đã không giống Toàn Chân đắc đạo, đáng tiếc một thân ăn mặc đó thật sự không giống người có đạo.

- Vô Lượng Thiên Tôn, hai vị đạo hữu, có gì sai bảo à?

- Bần đạo chính... Chính Dương Tử, đi ngang qua bảo địa, muốn tá túc một đêm.

- Thì ra là Chính Dương Tử đạo hữu, bần đạo Khưu Tiểu Ất, mời hai vị theo ta.

Lý Ngư có chút kinh ngạc, Khưu Tiểu Ất, cái tên này không giống như là của đạo sĩ, mà giống pháp danh của Phật môn hơn.

Có điều nhìn hắn mặc đạo bào, mình chỉ là tá túc một đêm, không cần thiết phải tra xét tới cùng.

Khưu Tiểu Ất đưa bọn họ tới một sương phòng, đẩy cửa đi vào, một mùi hôi phả ra.

Mọi nơi quan sát xung quanh, rõ ràng là không quá hài lòng, Lý Ngư thấp giọng nói:

- Xa nhà ở bên ngoài, nhịn một chút, vẫn tốt hơn ở rừng cây Bách Việt.

Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, trong phòng lập tức sạch sẽ hơn rất nhiều, hắn mở cửa sổ, ngón tay ngón tay, trên mặt đất xuất hiện một cái giường mây.

Ở giữa bàn tay bạch quang lóe lên, lấy ra chăn đệm, trải trên giường. Sau khi làm xong, hắn vỗ tay,

- Ngươi ngủ ở đây một đêm.

Mí mắt Tiểu Kiều nhướn lên, mặt không biểu tình hỏi:

- Vậy còn ngươi?

- Ha ha.

Lý Ngư chỉ chỉ ra bên ngoài,

- Ta ở trong sân chơi một đêm.

- Nơi này vừa ẩm mốc lại vừa hôi hám, ta không chịu được, ta cũng muốn ở trong sân.

Lý Ngư bất đắc dĩ, đành phải kéo giường mây ra ngoài, ở trong sân đốt lên một đống lửa trại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)