Lý Ngư chuẩn bị nước xong, cũng không ăn bơ làm biếng, bảo Tiểu Kiều thu hồi tua cờ, tự hắn ngự không mà đi.
Lần này tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, phong quang dưới chân chợt lóe rồi biến mất, gió gào thét bị quang thuẫn ngăn cản ở bên ngoài.
Bách Việt này, hắn một khoảnh khắc cũng không muốn ở lại thêm, Tiểu Kiều càng như vậy.
Cuối cùng ba ngày sau, bọn họ nhìn thấy biển lớn, chung quanh đều là bờ biển không một bóng người.
Sóng to vỗ lên bờ, vỡ thành bọt nước giống như trân châu, ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh sáng.
Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, ở bên bờ nói:
- Nghỉ ngơi ở đây một chút đi, đợi tới Đại Minh rồi lên bờ.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái lồng giam Đông Ngô này, tâm tình của Tiểu Kiều cũng không tồi, duỗi lưng.
Gió biển thổi qua, khiến đạo bào rộng thùng thình của nàng ta dính sát vào người, dáng người lung linh thon thả lộ rõ.
Lý Ngư nhìn một cái, vội vàng quay đầu đi, nói:
- Mấy ngày nay toàn ăn thịt, vừa hay nướng mấy con tôm ăn.
Nói xong, mắt không nhịn được lại nhìn loạn trên người Tiểu Kiều, Tiểu Kiều lúc ban đầu còn làm bộ như không biết, về sau thật sự không nhịn được nữa, hung hăng lườm hắn một cái, chỉ thiếu mỗi nước mắng chửi.
Cũng tại gió này quá lớn, trên người mình mặc đạo bào rộng thùng thình, khó tránh khỏi có chút ghẹo người.
Nàng ta vừa nghĩ tới sau khi Lý Ngư đi rồi, nơi này lại trống trải hoang dã, không nhìn thấy bóng người.
- Ngươi... Mau trở về.
- Yên tâm đi.
Lý Ngư cười ha ha xuống biển bắt tôm, hắn tinh thông Thủy Tự Quyết, ở đáy nước căn bản không không có gì khó chịu.
Tuy thời gian tu luyện của hắn không nhiều, nhưng Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, diệu chính là diệu ở đây.
Lúc trước khi lĩnh ngộ Thủy Tự Quyết, hắn từ một giọt nước, hội tụ thành suối nhỏ, tiếp theo là thành sông, cuối cùng thì thành biển, chậm rãi diễn hóa một lần.
Trong đây ma luyện đạo tâm, giống như trải qua thương hải tang điền.
Tiểu Kiều nhìn mặt biển vô ngần này, cảm nhận được gió biển dày đặc, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hiu quạnh.
Thật sự rời khỏi lồng giam đó, nàng ta cũng có chút luyến tiếc, bởi vì ở bên trong ít nhất còn có bọn nha hoàn bầu bạn.
Thân ở nơi này, quả thật là có thiên địa bao la hùng vĩ hơn, nhưng cũng có sóng gió cuồng dã hơn.
So với nói là hoài niệm lồng giam trước kia, không bằng nói là dường như hoài niệm sự an nhàn lúc trước.
Sự hưng phấn trong lòng vì vừa thoát khỏi Đông Ngô trong mấy ngày nay cũng tiêu hao hết, thế giới bên ngoài tràn ngập nguy hiểm.
Đừng nói là hai yêu quái đó, cho dù là đỉa chui vào gan bàn chân, không có Lý Ngư trợ giúp, mình cũng rất khó ứng phó.
Tiểu Kiều nâng, má thở dài.
Nàng ta không cường đại như bản thân tưởng tượng, thậm chí có thể còn không bằng tỷ tỷ.
Khi đang suy nghĩ vẩn vơ, trên sóng nước phía trước xuất hiện một thân ảnh, nhìn Lý Ngư quen thuộc, Tiểu Kiều không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng có thêm chút cảm giác an toàn.
- Ê.
- Không phải đã nói không được gọi 'Ê' à?
Lý Ngư nướng cua nướng, bất mãn nói.
- Ừ... Tỷ phu, ngươi dạy ta tu luyện được không?
Lý Ngư kinh ngạc quay đầu lại, Tiểu Kiều vuốt tóc, chu miệng nói:
- Không muốn thì thôi.
- Ha ha. Được rồi.
Lý Ngư làm sư phó cũng làm ra bệnh nghề nghiệp rồi, mấy ngày nay không dạy đồ đệ, thật sự có chút khó chịu.
Hắn nhìn Tiểu Kiều, cũng thấy không phải là đèn cạn dầu.
- Khụ...Ta phải nói trước, muốn ta dạy thì phải nghe lời ta, con người của ta, khi dạy đồ đệ là rất nghiêm khắc.
- Còn không lớn bằng ta... Ra vẻ trưởng bối cái gì.
Tiểu Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
- Ngươi nói gì?
Tiểu Kiều cầm một miếng thịt tôm, ngẩng đầu híp mắt cười nói:
- Biết rồi, sẽ nghe lời ngươi.
- Thế còn được.
...
- Sao Chưởng giáo vẫn chưa về.
- Không phải là thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?
- Xuỵt, đừng nói bậy, lần trước Kim sư đệ nói lung tung, bị trưởng lão nghe thấy, phạt hắn phải ở trên đỉnh núi ba ngày.
...
Trong Chính Kinh Môn, lòng người hoang mang, Lý Ngư rời khỏi quá lâu rồi.
Bọn họ chưa quen những ngày không có Chưởng giáo.
Nhất là Đại Kiều, mỗi ngày đều đến phòng của Lý Ngư, giúp hắn vẩy nước quét nhà một lần.
Nàng ta biết Lý Ngư tuyệt đối không phải gặp chuyện không may, bởi vì một khi cảnh ngộ của Lý Ngư có bất trắc, hạc giấy mình gieo vào sẽ bay về.
Đại Kiều và Lý Ngư, xác định quan hệ không lâu, chính là lúc đang thắm thiết.
Tuy chưa đi đến một bước cuối cùng, nhưng hai người đã dính lấy nhau như sam, đột nhiên tách ra lâu như vậy, khiến nàng ta ít nhiều có chút u oán.
Cởi giầy, Đại Kiều mặc cả quần áo nằm trên giường Lý Ngư, ngửi đệm chăn.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, Đại Kiều có chút hoảng loạn, vội vàng đắp chăn lại.
Cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, một bóng người tiến vào, Đại Kiều không dám thò đầu ra nhìn.
Mũi người đến khẽ động, ngửi thấy mùi thơm, nàng ta lập tức nhìn thấy tất và giày ở trên mặt đất cạnh giường.
Tiểu Kim Liên nhíu mày, cắn môi, đã muốn đi lên.
Đi được hai bước, Tiểu Kim Liên ngừng bước, trong lòng nàng ta lại nghĩ, nếu lúc này tiến lên lôi nàng ta ra, Đại Kiều tỷ lại việc đã rồi thì chịu, sau này dứt khoát không tránh người nữa.
Chờ sau khi Lý Ngư ca ca trở về, mình chẳng phải là cả ngày nhìn bọn họ quấn quít à?
Vừa nghĩ tới thân thể no đủ diện mạo xinh đẹp của Đại Kiều tỷ, Tiểu Kim Liên liền có chút nhụt chí, nàng ta cố ý quét dọn trong phòng, một mực quét tới quét lui ở cạnh giường, cũng không ra ngoài.
...
Nơi này chính là Đại Minh à?
Bay trên biển mấy ngày, Lý Ngư cuối cùng cũng vòng tới cảnh nội Đại Minh.
Chu Du có lợi hại tới mấy, cũng không thể đuổi tới Đại Minh.
Hơn nữa hiện tại hắn đang sứt đầu mẻ trán, chắc tâm tư không để ở chuyện này, nhiều nhất là an bài thuộc hạ truy tra.
Xuất binh Giang Nam Đạo, vốn tưởng rằng là một chiêu diệu kỳ, nhưng hắn khinh thường Minh Giáo, cũng khinh thường các gian thần của Đại Tống.
Lúc này đã là thời gian buổi chiều, mặt trời không còn gắt, hơi mang theo một chút đỏ ửng. Cành liễu lay động, thỉnh thoảng lại thổi tới một cơn gió biển mát rượi.
Bờ biển có một trấn nhỏ, Lý Ngư dẫn theo Tiểu Kiều đi đến đó.
Đi vào trong thành, Lý Ngư nhìn đám người đi lại trên đường, ăn mặc lại có chút khác với Tống Ngô Thục.
Trong lục triều, Đại Minh là tồn tại rất thần kỳ, nó ở phía đông đại lục, phía bắc nối với quan ngoại.
Quân vương khai quốc là nhân trung long phượng, đáng tiếc nhọc tâm lao lực, sớm đã băng hà.
Trong lục triều, phàm là nước có quân thần khai quốc chết ít, hiện giờ đều rất cường đại.
Ngược lại, những nước mãnh nhân khai quốc chết nhiều, trên triều đường phần lớn là oai phong tà khí, dâm mỹ xa xỉ.
Năng lực của lão Chu thì không nói, nhưng hắn giết quá nhiều công thần, dẫn tới Đại Minh không có người nối nghiệp.
- Chúng ta từ đâu tới Biện Lương?
Tâm tình của Tiểu Kiều không tồi, chủ động mở miệng hỏi.
Phiêu bạc hải ngoại lâu như vậy, lại gặp được người, nhìn thấy trấn nhỏ phồn hoa, thực sự khiến nàng ta có một loại cảm giác giống như cách một đời.
Tuy tính kỹ, đoạn thời gian này cũng không phải quá dài.
Khi trong thiên địa mênh mông bao la, chỉ còn lại nàng ta và Lý Ngư, nàng ta sẽ cảm thấy hiu quạnh.
Mà hiện tại, nàng ta lại có chút hoài niệm cảm giác khi đó.
- Ờ... Chỉ cần tránh Kim Lăng là được.
Lý Ngư có rất nhiều cừu gia ở đây, nhưng hắn thậm chí không biết cừu gia ở đâu, là người nào.
- Tránh Kim Lăng?
Bên cạnh một người qua đường cười ha ha,
- Vậy ngươi đi nhầm chỗ rồi, nơi này chính là dưới sự quản lý của Kim Lăng.