Lý Ngư lật tay, một cây bàn long quải trượng xuất hiện ở trong tay.
Cầm quải trượng, Mộc linh chi lực vô cùng ùa vào lòng bàn tay.
Xẻng mặt trăng trong tay Cửu Đầu Trùng có hai phân nhánh, đều trình ra hình mặt trăng. Ở giữa hai mặt trăng có một mũi nhọn, mặt hình cung của mặt trăng sắc bén dị thường, lấp lánh một vầng sáng bổ.
Bất kể là một mặt nào đánh tới người, đều thế tất sẽ tạo thành sát thương nghiêm trọng.
Lý Ngư tung quải trượng đánh lại, xẻng mặt trăng này khó có thể tiến tới, bị cản ở bên ngoài.
Cửu Đầu Trùng bứt ra lui về phía sau, nhưng xẻng mặt trăng giống như bị hút lại, tay trái Lý Ngư chỉ một cái, một quả cầu lửa từ dưới sườn của hắn đánh ra, Cửu Đầu Trùng bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ binh khí để tránh né.
Quả cầu lửa này vòng một vòng trong không trung, Cửu Đầu Trùng cho rằng đã tránh thoát được, liền thả lỏng cảnh giác, chỉ thấy nó lượn một vòng rồi lại quay về.
Nó có chín cái đầu, hiện giờ chỉ còn lại tám, vẫn có thể nhìn thấy chung quanh.
Tuy quả cầu lửa nhỏ, nhưng thế tới cực nhanh, Cửu Đầu Trùng chỉ có thể ngã xuống đất để tránh né.
Một cái đầu ở bên cạnh bị quả cầu lửa đánh trúng, lập tức nổ tung.
Cửu Đầu Tích Huyết Trùng ở đối diện lập tức thiếu đi hai cái đầu, vẫn khí thế hừng hực, muốn xông lên chém giết.
Đột nhiên, hắn ngây ra một thoáng, nhìn chằm chằm bàn long quải trượng trong tay Lý Ngư, sợ rồi...
Hắn đứng lại tại chỗ, hỏi:
- Đây là ngươi cướp được à?
- Phì!
Lý Ngư xì một tiếng, mắng:
- Toàn là nói bậy, cây mây khô này có duyên với ta, từ xưa đến nay chính là chí bảo trong môn của ta.
Cửu Đầu Trùng biến sắc, chín cái đầu cùng ủ rũ như cà dính sương, trên cái đầu ở giữa, cố nặn ra một nụ cười chua chát:
- Thì ra là là môn đồ dưới trướng Tiên Ông, tiểu yêu có mắt như mù, có chỗ nào mạo phạm, xin tiên trưởng thứ tội.
Lý Ngư không ngờ, yêu tinh nóng nảy như vậy, lại có thể lập tức biến thành lễ phép thế này.
Đúng là yêu không thể nhìn tướng mạo...
Có điều Lý Ngư lại không cao hứng nổi, bởi vì có thể khiến Cửu Đầu Tích Huyết Trùng lễ phép như vậy, chứng tỏ một chuyện, chính là một nhánh của Nam Cực Tiên Ông là không dễ chọc, hơn nữa rất có khả năng là vô cùng bao che khuyết điểm.
- Đâu có, đâu có.
Lý Ngư cười dài nói.
Hắn vung xẻng mặt trăng, lượn một vòng trong không trung, cười nói:
- Tục ngữ nói không đánh thì không quen nhau, ngươi cầm lại cái này đi, sau này gặp mặt, giúp đỡ nhau một chút.
Cửu Đầu Trùng gật đầu, cũng nặn ra một nụ cười.
Lý Ngư nhìn hắn chậm rãi đi tới, khi còn cách một bước, liền ra tay làm khó, vung xẻng đánh.
Bên kia thân thể Cửu Đầu Trùng mềm nhũn, một quải trượng của Lý Ngư đập vào, chỉ thấy thân thể Cửu Đầu Trùng vỡ vụn từng mảng, thì ra là thân giả.
Hai người ngoài mặt hoà hợp êm thấm, thì ra lại không ai tin ai.
Lý Ngư vội vàng nói:
- Ê, ngươi đừng đi, ta là thực sự muốn hòa hảo với ngươi mà, có thể là có hiểu lầm gì đó.
Một điểu nhân xoay quanh trong không trung, thanh âm truyền đến:
- Bàn long quải trượng là hươu trắng mang xuống hạ giới, ngươi giết hắn đoạt bảo, ta đi bẩm báo với ông, các ngươi chờ chết đi. Ha ha ha.
Thân ảnh Lý Ngư khẽ động, muốn đuổi theo, nhưng trên bầu trời sớm đã không còn dấu vết của hắn.
Không hổ là yêu quái chạy trốn dưới tay Tôn Ngộ Không và Nhị Lang Thần, chạy thoát thân thực sự là có nghề.
Lý Ngư đã không đuổi kịp, lại lo lắng cho Tiểu Kiều, đành phải vòng về.
Bên cạnh ao, Tiểu Kiều đã như chim sợ cành cong, đứng cách hồ nước rất xa.
Yêu ma quỷ quái, cũng không đáng sợ bằng trùng tử mềm mềm nhớt nhớt, nhất là chúng còn có thể chui vào trong thân thể người ta.
Tiểu Kiều bị chui cho sợ rồi, đứng dưới một gốc đại thụ, không ngừng nhìn chung quanh.
Nhìn thấy Lý Ngư quay lại, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, bất tri bất giác, hiện tại nàng ta đã vô cùng ỷ lại Lý Ngư.
Có lẽ là vì, người trước mắt này là tình lang của tỷ tỷ, mà tỷ tỷ là thân nhân duy nhất của nàng ta.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Lý Ngư vừa hạ xuống đất, nhìn thấy trên người Tiểu Kiều có một con muỗi to bằng con chuồn chuồn.
Hắn sợ thứ này lại có độc, vội vàng vươn tay ra muốn một chưởng đập chết.
Mặt Tiểu Kiều đỏ lên, vươn tay ra đánh lên mặt Lý Ngư, thì ra con muỗi to lớn này vừa hay đậu ở trên mông nàng ta.
Lý Ngư nghiêng người tránh đi, nói:
- Ngươi nhìn đi, có trùng tử!
Lúc này Tiểu Kiều mới cúi đầu, vừa nhìn một cái, cả người cơ hồ là sụp đổ.
Lý Ngư vỗ rất chuẩn, huyết nhục của con muỗi đó đã nhuốm đầy cả mông nàng ta.
Trong dạ dày của Tiểu Kiều cơ hồ muốn nôn ra, ánh mắt tội nghiệp, giống như sắp khóc thành tiếng.
Lý Ngư vội vàng an ủi:
- Không sao, chúng ta tìm một chỗ rửa là được rồi.
- Chúng ta?
- Ta tìm chỗ, ngươi tắm rửa, ta nói tắt là chúng ta tìm chỗ tắm, sao ngươi lắm chuyện thế?
- Ta không vào ao này đâu.
Tiểu Kiều cuối cùng không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Tuy nàng ta sống khổ, nhưng đây chỉ là trên tâm linh, từ nhỏ đến lớn, lại chưa từng phải chịu khổ trên sinh hoạt.
Từ nhỏ đã có nô tỳ vây quanh, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, tắm rửa cũng phải bảy tám nha hoàn hầu hạ, đã bao giờ gặp phải quẫn cảnh như hôm nay đâu.
Lý Ngư thở dài bất đắc dĩ, ngón tay khẽ động, từ một dòng suối trong núi rừng, dòng nước bay lên, không ngờ là chảy ngược lên trời.
Rất nhanh, trong không trung có thêm một cái ao, chung quanh đều trong suốt.
Lý Ngư nói:
- Ngươi ở bên trong này tắm đi, nước rất sạch, ta cam đoan không có trùng tử.
- Hả?
Tuy Tiểu Kiều biết, như vậy quả thật là sạch sẽ, nhưng ở trong không trung, còn là tắm rửa trong nước trong suốt...
Vậy không phải tất cả mọi người, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy à.
Nhưng trên người dính nhớp, thật sự là một lát cũng không chịu được, nàng ta cắn môi anh đào, nói:
- Ngươi xoay người đi chỗ khác.
Lý Ngư ngồi bên cạnh, quay lưng lại, nói:
- Ruồi muỗi điểu thú của Bách Việt quá nhiều, hơn nữa phần lớn là có độc, thực sự không phải là nơi con người ở. Mới đi được có nửa ngày, đã gặp phải hai yêu quái, chúng ta hay là mau chóng rời khỏi đây đi.
Tiểu Kiều ở sau lưng Lý Ngư do dự một lát, chậm rãi cầm dây lưng màu đỏ, chậm rãi cởi quần áo trên người.
Nàng ta đi vào trong nước, ra sức cọ người, lại có chút buồn bực nhìn về phía quần áo của mình.
Khi nàng ta đi cũng không ngờ sẽ thế này, cho nên không mang quần áo để thay.
Khi đang bất lực, Lý Ngư ném một đạo bào đến, chuẩn xác rơi xuống mép nước.
- Lát nữa mặc cái này đi, Đại Kiều tỷ mua cho ta, ta không mặc.
...
- Ta xong rồi.
Lý Ngư xoay người lại, mặt Tiểu Kiều banh ra, lại đẹp tới bức người.
Đạo bào rộng thùng thình chùm lên thân thể nàng ta, tuy hắn nói mình chưa từng mặc, nhưng cả người Tiểu Kiều vẫn không được tự nhiên.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, nước không trung xoẹt một cái rơi xuống đất.
Lý Ngư làm bộ như không có chuyện gì, ho khẽ một tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ừ.
Tiểu Kiều điêu ngoa bốc đồng đột nhiên trở nên trầm mặc ít nói, Lý Ngư vẫn có chút không quen.
Hắn bắt đầu tìm đề tài nói chuyện,
- Cửu Đầu Trùng này, không biết là dị chủng gì, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Tưởng kiến thức của ngươi rất rộng.
- Ha ha.
Lý Ngư cười khẽ một tiếng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Hắn nói muốn đi cáo trạng, không biết là thật hay giả, nếu đánh nhỏ lớn lại tới, đánh lớn già lại ra, cũng không phải là một chuyện tốt.
Cũng may yêu quái này không biết thân phận của mình, hay là mau chóng trở lại Biện Lương, cẩu thả ở trong sơn môn mới là chính đạo.