Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 230: Điểu trùng

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Kiều vươn tay ra vung lên, tua cờ chậm rãi rơi xuống đất, Lý Ngư thầm gật đầu.

Thao tác của nàng ta thuần thục hơn Đại Kiều không ít.

Khi rơi xuống đất, cũng vững vàng ổn định hơn, quả nhiên Đại Kiều tỷ không nói khoác, muội muội của nàng ta lợi hại hơn nàng ta một chút.

- Đẹp quá...

Tiểu Kiều lẩm bẩm nói.

Quỷ phủ thần công của đại tự nhiên, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết đao bổ rìu đục nào, lại khiến người ta vừa nhìn một cái đã say mê.

Cho dù là Lý Ngư, cũng không thể không thừa nhận, nơi này quả thật rất đẹp. Kỳ thật ở Nam Cương, cũng có rất nhiều cảnh đẹp như vậy, chỉ có điều khi đó mình không có tâm tình để thưởng thức mà thôi.

Loại nơi vắng vết chân người này, vẫn duy trì bộ dạng vốn có của tự nhiên, ngoài mê người ra cũng có một tia nguy hiểm.

Tiểu Kiều ngồi xổm bên bờ hồ, vươn chân bó trắng nõn ra, gột rửa sự mỏi mệt trong những ngày này.

Một cỗ cảm giác mát rượi truyền đến, khiến tinh thần cả người rung lên, lúm đồng tiền mê người.

Lý Ngư nhìn xung quanh, tìm kiếm nguồn suối, chuẩn bị mang theo chút nước. Hắn có chút kinh ngạc, nhiều hồ nước như vậy, không ngờ lại không tìm thấy nguồn.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng kinh hô, Lý Ngư xoay người nhìn một cái, sắc mặt Tiểu Kiều tái nhợt, đang nhìn về phía mình.

Hai chân nàng ta đang không ngừng chìm xuống, dưới cái hồ tuyệt mỹ này không ngờ là có bùn nhão ăn thịt người à?

Lý Ngư đứng tại chỗ chỉ một cái, vận chuyển Hậu Thổ Quyết, nâng đáy ao lên.

Hắn đi lên ôm lấy Tiểu Kiều, mũi chân điểm một cái, giẫm một mảng lá khô, ngự không mà đứng.

Xoạt một tiếng, nước mất đi sự dung nạp của hồ, lại mất đi linh lực của Lý Ngư bao bọc, rơi xuống giống như mưa to.

Lý Ngư buông Tiểu Kiều ra, cấp tốc cầm lấy chân bó của nàng ta, bên trên mắt cá chân mảnh khảnh trắng ngần có hai điểm đỏ vô cùng bắt mắt.

- Đau quá.

Tiểu Kiều trong mắt đã phủ lên một tầng hơi nước, ủy khuất nhìn Lý Ngư.

Đến lúc này, nàng ta cơ hồ đã hoàn toàn tín nhiệm Lý Ngư, có lẽ là sự ăn ý và tâm ý tương thông giữa tỷ muội.

Lý Ngư vươn tay ra điểm một cái, từ chỗ điểm đỏ lôi ra hai con đỉa, khiến Tiểu Kiều lại kinh hãi hét lên.

- Kinh tởm quá!

Loại trùng tử nhuyễn thể này đừng nói là Tiểu Kiều, cho dù là Lý Ngư nhìn thấy cũng có chút khiếp người. Hắn nhìn đỉa Bách Việt, lại không quá giống với của lục triều, hình thể lớn hơn một chút, màu sắc cũng đậm hơn lục triều.

Đầu ngón tay của Lý Ngư dùng nước bọc hai con đỉa này lại, nhìn kỹ một lúc, nói:

- Thứ này có độc.

Hai con đỉa bò qua bò lại trong không trung, động tác vặn vẹo của thân thể vô cùng nhanh chóng, không giống như là đỉa bình thường.

Đột nhiên, hai con đỉa phát nổ, sương máu có màu tím đen, nếu không phải bị hơi nước bao bọc, sẽ bắn lên trên người Lý Ngư.

Sương máu màu tím đen bị hắn dùng linh lực bao bọc lại, sau đó dùng Hỏa Tự Quyết đốt trụi.

- Ngay cả hai vật nhỏ này cũng nóng nảy tà môn như vậy, tuy Bách Việt phong cảnh tú lệ, nhưng tà khí quá nặng, không phải là nơi con người nên ở.

Những lời này của hắn không giả chút nào, ngay cả Tiểu Kiều cũng biết, bao năm qua nhân mã đến tấn công Bách Việt, bị bệnh chết là chiếm đại đa số.

Lý Ngư vừa nói vừa dùng ngón tay điểm lên bắp chân của Tiểu Kiều, phong bế kinh mạch của nàng ta lại, để tránh độc tố chảy lên.

Tiểu Kiều gác chân lên người hắn, hai má ửng đỏ, tim đập bịch bịch, hơi lộ ra một chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Cám ơn ngươi, tỷ phu, may mà có ngươi.

- Bớt giở trò này thôi, có việc thì gọi tỷ phu, không có việc thì gọi 'Ê'.

Tiểu Kiều nhoẻn miệng cười, lập tức lại hừ một tiếng.

Lý Ngư vận chuyển Thủy linh chi lực ở chỗ bắp chân của nàng ta, thanh tẩy bắp chân và kinh mạch.

Một cỗ máu đen từ điểm nhỏ màu đỏ bị bức ra. Sau khi máu đen rơi xuống đất, phát ra thanh âm xì xì, trên tảng đá cũng bị ăn mòn ra một cái lỗ.

Tiểu Kiều không khỏi líu lưỡi, vừa rồi mình còn muốn tắm rửa một phen, nếu...

Vừa nghĩ tới trường hợp đáng sợ đó, cả người nàng ta nổi lên một tầng da gà, lông mi rậm của thiếu nữ run run, tay nắm chặt vạt áo đã trắng bệch, không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

- Chúng ta đi thôi, nơi này không quá sạch sẽ.

Lý Ngư đỡ nàng ta lên, vừa định rời khỏi, đột nhiên một tiếng nổ vang lên.

Dưới hồ, xuất hiện một quái vật to lớn, thân thể quái vật này giống như ba ba, trên thân thể có nước bắn ra.

Tổng cộng có chín cái cổ, trên mỗi một cái cổ đều có một cái đầu mềm nhũn như con đỉa.

Trong đó trên tám cái đầu, không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng to như bồn máu.

- Cửu Đầu Tích Huyết Trùng!

Tiểu Kiều ôm miệng, kinh hô.

Lý Ngư quay đầu, nhíu mày nói:

- Ngươi nhận ra thứ này à?

- Đây là Cửu Đầu Tích Huyết Trùng, cả người đều là kịch độc, ta đã nhìn thấy trên sách.

Tám cái đầu chỉ có miệng, chậm rãi tách ra, ở giữa lộ ra một cái đầu.

Cái đầu này vô cùng xấu xí, trán nhô cao, mọc một cái miệng, hơi cong xuống dưới.

- Hai nhân loại, đã lâu không được nếm qua rồi.

Lý Ngư cười bảo:

- Hai người chúng ta trên đường đi ngang qua nơi này, vô tình mạo phạm, nếu có chỗ nào đắc tội...

Còn chưa nói hết, Lý Ngư đã xuất thủ, một đạo kim châm dùng tốc độ cực nhanh, bay thẳng tới cái đầu ở giữa của Cửu Đầu Tích Huyết Trùng.

Cửu Đầu Tích Huyết Trùng không tránh kịp, chỉ có thể dùng đầu khác để ngăn cản, trong nháy mắt, một cái đầu bị kim châm đâm vào.

Kim châm ở trong đầu nó chuyển động nhanh chóng, chỉ chốc lát một cái đầu khác của Cửu Đầu Trùng ngửa lên trời gầm to, sau đó nổ tung.

- Nhân loại vô sỉ.

Cửu Đầu Trùng gầm lên một tiếng, hai mũi chân của nó sắc như móc câu, chín cái đầu chập lại với nhau, xòe cánh lông phía sau, bay lên.

- Đây là sâu hay là chim?

Tiểu Kiều ở sau lưng hắn, nói:

- Cửu Đầu Tích Huyết Trùng là sâu cũng là chim.

Cửu Đầu Trùng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngư tràn ngập sát ý.

Lý Ngư hủy diệt một cái đầu của nó, khiến mấy chục năm khổ tu của nó trôi theo dòng nước.

Từ trong miệng của nó, chậm rãi phun ra một cái xẻng, cầm trong tay, phát sáng lập lòe.

- Ta sẽ giết sạch các ngươi! Để giải mối hận trong lòng ta!

Vừa rồi nó bị Lý Ngư đánh lén một cú, mất đi một cái đầu, hiện giờ đã sớm tập trung tinh thần, trở nên cảnh giác.

Chẳng lẽ thứ này là Cửu Đầu Phò Mã (Phò mã chín đầu)?

Kể ra cũng không giống lắm, nhưng phía trước có hươu trắng xuất hiện, Cửu Đầu Phò Mã xuất hiện cũng không phải chuyện không thể.

Lúc này Lý Ngư đã xác định, quái vật trước mắt này chính là con Cửu Đầu Phò Mã đào tẩu cuối cùng trong Tây Du.

Tôn Ngộ Không mời Dương Tiễn đến, hai người cùng đánh hắn, cũng bị hắn chạy thoát.

Nếu nói không có ẩn tình, công phu chạy thoát thân của yêu vật này đúng là nhất lưu. Có điều có vẻ như hắn không đánh lại Trư Bát Giới, có thể thấy được bản sự cứng cũng không lớn.

Sở dĩ chạy trốn lợi hại như vậy, Lý Ngư đoán là có liên quan tới cánh của hắn.

Yêu vật điểu thủ này nhìn qua thì vô cùng hung ác, nhất là cặp mắt dữ tợn nham hiểm và cái mõm cong cong dài dài đó.

Thứ này rốt cuộc là chủng loại gì, không ai rõ, cuối cùng Trư Bát Giới cũng phải cảm thán, khiến Lý Ngư phỏng đoán nó không phải chim thì chính là sâu.

Không phải là chim sâu lai giống ra chứ?

Quái vật này tính tình nóng nảy, tay cầm xẻng mặt trăng, đập thẳng tới mặt Lý Ngư.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)