Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 229: Mất hứng

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc trời dần dần sáng lên, sương sớm tràn ngập toàn bộ đại địa Bách Việt.

Bởi vì phải tránh thủ vệ của Đông Ngô, Lý Ngư chuyên chọn sơn đạo mà đi.

Sương mù di động giữa cành lá núi rừng, vô số lá rậm đan vào nhau.

Trong rừng cây Bách Việt, cây cối khác với lục triều, những phiến lá vừa to lại mỏng, giống như một tấm vải bông xanh biếc mà trong suốt.

Ánh nắng sớm xuyên qua tầng vải mỏng này, biến thành nhu hòa mà đầy sinh cơ.

Đi xuống tiếp, chính là cây đu đủ và bụi cây dứa sinh trưởng, cành lá dày đặc, cỏ cải tươi tốt...

Trong rừng cây này không biết có dân tộc sống nguyên thủy, nắm giữ cổ thuật quỷ dị nguy hiểm hay không.

Tiểu Kiều tức giận lườm Lý Ngư một cái, trên đường đi, từ sau khi giết hồ ly tinh, hắn vốn không để mình nghỉ ngơi chút nào.

Thật sự đi không nổi, hắn lật tay chính là một cỗ linh lực, khiến mình khôi phục như lúc ban đầu.

Lý Ngư còn tưởng rằng nàng ta chưa khỏe, ngón tay khẽ động, mộc linh bao bọc cổ tay của nàng ta, bổ sung linh lực cuồn cuộn không ngừng.

- Thì ra ngươi am hiểu nhất, là thuật khôi phục.

Lý Ngư cười ha ha, không giải thích nhiều, trên thực tế năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đều rất mạnh và thực dụng.

Không thể nói được cái nào là lợi hại nhất, cái mình am hiểu nhất, chắc cũng không nói ra được. Thủy Tự Quyết bởi vì là công pháp hiếm có có thể trị liệu cho người khác, hoặc cũng có thể nói là năng khiếu của mình, dẫu sao thiên hạ này bao lớn, công pháp tấn công quá nhiều, có rất nhiều cái lợi hại hơn Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, nhưng có thể trị liệu, chưa nghe nói có cái nào lợi hại hơn Thủy Tự Quyết.

Mình vẫn còn kém lắm, Thái Bình Tổ Sư đời đầu mới là nghịch thiên.

Mấy đời Đại lương hiền sư về sau, đều có sự tích một người cứu vớt vô số dân sinh.

Lý Ngư tự thấy, một hồi ôn dịch kéo dài ngàn dặm, mình là không ứng phó được.

Cho dù mình có Thanh Mộc Quyết để khôi phục linh lực, vậy cũng phải là chữa từng chỗ một, rất có khả năng chữa khỏi bên này, bên kia đã chết rồi.

- Sao ngươi không nói gì?

- Không nói gì mới có thể ra vẻ là cao thủ.

Lý Ngư thờ ơ nói, kỳ thật hắn đang nội thị.

Chuyến này học xong Liệt Hỏa Quyết, nhưng lập tức lại phải đối mặt với sự đuổi giết vô cùng, khiến hắn vẫn chưa kịp lắng đọng một chút.

Vốn tính trở lại Biện Lương thì bế quan, lại không nhịn được sự mê hoặc của Xích Bích, đi vào trong chùa cổ tầm bảo, đụng phải Phương Tịch.

Hắn ngồi trên tua cờ, trong khí hải vận hành ba mươi sáu tiểu chu thiên, chân khí dùng quy luật kỳ diệu phun trào qua lại.

Thì ra đây là bí mật trường sinh.

Kể ra cũng bình thường không có gì đặc biệt, chính là ba mươi sáu tiểu chu thiên, sau khi nối tiếp không có trở ngại, không còn là tuần hoàn trong cơ thể một cách đơn thuần, còn có thể cuồn cuộn không ngừng từ ngoại giới hấp thu linh lực.

Như vậy, chỉ cần một phương thiên địa này không hủy diệt, linh lực không khô kiệt, liền có thể một mực bảo trì Sinh mệnh lực, hơn nữa sẽ càng lúc càng mạnh.

Việc này nói ra thì đơn giản, kỳ thật quá trình lại khó như lên trời, Lý Ngư là vì Thái Bình Thanh Lĩnh Thư vừa hay phù hợp với thiên địa ngũ hành, mới có thể tu đến trường sinh nhanh như vậy.

Nếu không, tu sĩ dốc lòng một môn, muốn đả thông ba mươi sáu tiểu chu thiên của khí hải, không biết phải trả giá bao nhiêu lần nỗ lực.

Hơn nữa hàng rào không có Ngũ Hành Linh Căn, cũng không thể đi đường tắt này của mình, chỉ có thể là cường hành phá tan hàng rào.

Cường hành phá tan hàng rào, sẽ chạm tới tam thiên đại đạo, dẫn tới thiên kiếp.

Chỉ có người sống qua thiên kiếp, mới có thể viên mãn cuối cùng, thành tựu trường sinh.

- Một người đắc đạo, gà chó lên mây, thì ra là ý tứ này.

Lý Ngư lắc đầu, tuy mình không thể thay đổi Ngũ Hành Linh Căn của một người, nhưng hắn có thể thông qua thuật phòng trung song tu, cải tạo khí hải của đỉnh lô, nặn lại luân đài của nàng ta, đả thông ba mươi sáu tiểu chu thiên.

Chẳng trách, trung phòng có thể cùng với linh phù, kim đan được gọi là tam đại thần thuật.

Quả nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Lông mi rậm của Tiểu Kiều khẽ run, thấy bộ dạng già dặn của Lý Ngư, căn bản không để câu hỏi của mình ở trong lòng.

Chưa từng có ai khi đối mặt với nàng ta lại có bộ dạng này.

Tiểu Kiều hơi cảm thấy kinh ngạc, lại không tức giận, ngược lại cảm thấy càng thân thiết hơn.

Hắn và tỷ tỷ rất tốt, làm tỷ phu của mình, có lẽ thật sự không tồi.

- Ê, ngươi đang cười gì thế?

- Không nói với người ngoài.

Lý Ngư đương nhiên không thể nói, mình đang nghĩ tới chuyện song tu với tỷ tỷ nàng ta thế nào, dẫn Đại Kiều cùng tiêu dao khoái hoạt ra sao.

Ngón tay của Tiểu Kiều chỉ về phía mũi mình, hỏi:

- Ta là người ngoài à?

Theo nàng ta, trong thiên địa người thân nhất chính là tỷ tỷ, bất kể có nói như thế nào, mình cũng không phải người ngoài.

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ một tiếng, nữ nhân thật phiền.

Hắn cười nói:

- Đây là một câu tục ngữ. Giống như ta nói 'Năm mươi bước cười một trăm bước', là cười nhạo một người chỉ nhìn thấy chỗ xấu của người khác, lại không thấy khuyết điểm của mình, chứ không phải thật sự có hai người đi năm mươi bước, một trăm bước.

- Ai cần ngươi giải thích, dài dòng.

Lý Ngư kiên nhẫn giải thích cả nửa ngày, lại đổi lấy một câu như vậy, vừa tức vừa chán, dứt khoát không để ý tới nàng ta nữa.

Tiểu Kiều mắt thấy hắn lại trầm mặc, cắn cắn môi, trợn mắt,

- Sao ngươi không nói gì, không phải là ngươi cảm thấy ta rất phiền chứ?

Lý Ngư nhíu mày, chưa nói gì, Tiểu Kiều hừ lạnh nói:

- Quả nhiên, ngươi cũng bắt đầu hung dữ với ta, sau khi ta đến Biện Lương, nhất định sẽ nói với tỷ tỷ. Cau mày hung thần ác sát thì có gì đặc biệt hơn người, không muốn cứu thì có thể không cứu, ta cũng không cầu ngươi.

Sau khi nói xong, Tiểu Kiều xoay người đi chỗ khác, ôm hai đầu gối, gác cằm lên đầu gối, tự khép kín.

Hờn dỗi một chút, nàng ta lại cảm thấy mình có chút quá đáng, Lý Ngư không nói gì, không phải là đang tức giận chứ?

Nói đến cùng, hoàn cảnh trưởng thành của nàng ta quá kém, khiến nàng ta không biết nên tiếp xúc với một thân nhân đột nhiên xuất hiện như thế nào.

Nàng ta muốn chủ động phá đi hàng rào xa cách, nhưng lại vì mấy chục năm qua đã dưỡng thành tính cách quái gở, giống như một con nhím muốn kết giao bằng hữu vậy.

Cũng may Lý Ngư là nam thẳng sắt thép thuần chủng, nhìn thì ấm ức, kỳ thật căn bản là không để ở trong lòng.

Nhiều nhất chỉ là thầm lẩm bẩm một câu: Có bệnh à...

Lý Ngư há miệng, nhất thời không ngờ không biết nên nói gì, hắn nuốt một ngụm nước miếng, trầm mặc một lát nói:

- Hỏa khí lớn thế, uống chút nước ấm đi.

Bên dưới vừa hay đi qua một hẻm núi dài.

Bốn mặt dãy núi có suối nước chảy, hình thành một hồ nước, giống như vô số trân châu trong suốt đang phân tán.

Ở chính giữa sơn cốc, một hồ nước hình mặt trăng giống như một khối ngọc bích bị chặt đứt khảm ở giữa dãy núi.

Từ trên trời quan sát xuống, những hồ nước này giống như từng khối mỹ ngọc, phân tán ở giữa dãy núi.

- Đi xuống múc chút nước, sau đó ăn gì đó nhé.

- Được!

Tiểu Kiều quay đầu lại, trợn mắt lên với Lý Ngư, làm mặt quỷ giống như đang khiêu khích.

Đợi cho tới khi nhìn rõ cảnh sắc phía dưới, lại trở nên vui mừng,

- Đẹp quá.

- Chỉ là chút khoáng vật tầm thường lắng đọng lại mà thôi, không có gì hiếm lạ cả.

- Con người ngươi đúng là hay khiến người ta mất hứng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)