Tinh thần đầy trời, ngân hà cuồn cuộn.
Trong không trung, trên một tua cờ, Lý Ngư nửa nằm ngửa mặt lên trời, hai tay gối sau đầu.
Tua cờ chậm rãi bay về phía vùng duyên hải đông nam, phong cảnh bên dưới không ngừng biến ảo, tinh không trên đỉnh đầu lại thủy chung như một.
- Hạc giấy này của các ngươi có cách nói truyền nữ không truyền nam, hoặc là truyền nữ không truyền rể không?
- Sao? Ngươi muốn học à?
Tiểu Kiều có chút hứng thú nhìn Lý Ngư.
- Nam nhân của Kiều gia chết sạch rồi, truyền cho ngươi cũng có sao đâu.
Tiểu Kiều che miệng, cười nói:
- Có điều ngươi phải bái ta làm thầy, quỳ xuống khấu đầu ba cái mới được.
Lý Ngư vốn chỉ là tùy tiện nói cho vui, nhưng nhìn thấy bộ dạng hứng trí bừng bừng, mắt đẹp tỏa sáng của nàng ta, liền cười nói:
- Ta chỉ là muốn xem có huyền cơ gì không thôi.
Tu đạo khác với luyện công, tu đạo là cảm ngộ thiên địa tự nhiên, theo đuổi sự hài hòa với thiên địa, từ đó mà đạt tới đề thăng cảnh giới, cuối cùng thì trường sinh bất lão, tiến thêm một bước thì chính là bất tử bất diệt.
Luyện công, chính là trong quá trình tu luyện nắm giữ một môn kỹ xảo giết người.
Nói đến cùng, tất cả công pháp chỉ có hai mục đích, một là tăng cường bản thân, thứ hai chính là sát thương kẻ địch.
Tiểu Kiều từ sau khi cảm nhận được hạc giấy, vớt lên tỷ phu từ trên trời rớt xuống này, một mực rơi vào bị động. Nhất là Lý Ngư quả thực là trên trời dưới đất, không gì không làm được.
Hiếm có hắn muốn học công pháp hạc giấy, xem như là phải cầu mình, há có thể để hắn chỉ nói cho vui miệng.
Hai người ngồi trên tua cờ, Tiểu Kiều lập tức triển khai phong cách biểu diễn, giảng thuật tâm quyết, nói tâm đắc công pháp hạc giấy mà mình khổ tâm cô nghệ lĩnh ngộ được cho Lý Ngư nghe.
Lý Ngư nghe rất nghiêm túc, bởi vì hắn rất nhanh liền phát hiện, môn công pháp này, không đơn giản như trong tưởng tượng.
Thậm chí, Tiểu Kiều và Đại Kiều có thể là đi đường vòng rồi.
Cũng có có thể là tổ tiên của bọn họ trong quá trình tu luyện dài đằng đẵng, ở giữa có người mấy đời luyện sai, dần dần truyền xuống, lộ ra có chút yếu đi.
Tiểu Kiều thấy hắn nghe nghiêm túc, càng hăng say, lúm đồng tiền cũng càng thêm động lòng người.
Sau một canh giờ, Tiểu Kiều lau mồ hôi trên trán, học sinh Lý Ngư này có chút quá nghiêm túc, đề xuất rất nhiều câu hỏi, Tiểu Kiều lúc ban đầu còn có thể trả lời.
Đến về sau, nàng ta có chút do dự, cuối cùng trực tiếp bị Lý Ngư hỏi cho nghẹn lời.
Nàng ta như có sở ngộ, nhưng lại ràng buộc ở truyền thừa của gia tộc, đầu óc tạm thời không xoay chuyển được.
Đợi cho giảng giải tới cuối cùng, Tiểu Kiều không ngờ có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, mặt nàng ta ửng đỏ, cắn môi lườm Lý Ngư một cái, giả vờ giận nói:
- Bí quyết đã nói rồi, để sau này ta lại tân trang văn từ, ngươi chép nó lại mà cân nhắc cho kỹ. Ngươi rốt cuộc có nhớ được không, có hiểu được không, có vấn đề gì không, ngươi diễn lại một lần cho ta xem, để ta chỉ bảo tâm quyết cho ngươi.
Lý Ngư cười ha ha, ngón tay vươn ra, linh lực khẽ động, chỉ thấy một con hạc giấy to bằng nắm đấm xuất hiện.
Tiểu Kiều trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Cái này...
Cổ tay Lý Ngư cuốn một cái, hạc giấy này giống như tên rời cung, bay về phía bầu trời. Thân hình phóng to.
Thân hình của Lý Ngư cứng lại, ngay sau đó dùng sức giậm một cái, hạc giấy rơi xuống người hắn, không có gì trở ngại, rất nhanh thân thể của Lý Ngư liền biến mất không thấy, cả người và hạc giấy đã hòa thành một thể.
Hắn vẫy cánh, ngửa mặt lên trời gáy dài, đầu hạc ngửa lên trời, lượn một vòng trong không trung, vững vàng hạ xuống tua cờ của Tiểu Kiều.
Sau một trận quang mang lấp lánh, hạc giấy biến mất, lộ ra thân hình của Lý Ngư.
- Công pháp thần kỳ thật, ngự không không cần dựa vào ngoại lực, trước kia không ngự vật mà bay lên không, đề khí mà nhảy, mượn dùng cơ bắp ở bọng chân và lưng, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại được một lát, sau đó thì khí cạn lực hết, chỉ có một đường rơi xuống. Hiện giờ hóa hình thành hạc, có thể bay lượn trên trời, không chịu sự ràng buộc của đại địa.
Tiểu Kiều nhăn mày, một lúc không nói gì.
Lý Ngư thấy cảm xúc của nàng ta không cao, liền trêu nàng ta nói:
- Làm sao vậy? Truyền cho con rể Kiều gia như ta, ngươi hối hận à?
Tiểu Kiều quay lưng đi, nàng ta từ nhỏ đã có thiên phú cực cao, hơn nữa cũng vô cùng nỗ lực.
Khác với Đại Kiều không tranh với đời, nàng ta từ nhỏ bất kể là gì đều muốn tranh làm số một.
Nhưng từ sau khi Lý Ngư xuất hiện, liên tục đả kích nàng ta.
Thậm chí hắn ngay cả công pháp tổ truyền của Kiều gia, cũng luyện tốt hơn mình.
Lý Ngư dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bả vai nàng ta, cười nói:
- Đừng nhỏ mọn như vậy, cùng lắm thì ta cũng dạy ngươi một chiêu.
Lúc này Tiểu Kiều mới xoay người lại, khẽ cắn môi anh đào, ủy khuất nói,
- Một chiêu gì?
Lý Ngư suy nghĩ một lúc, nói:
- Hây! Học quá nhiều quá tạp, ngươi muốn học gì?
- Ngươi biết gì?
- Đoán mệnh.
Tiểu Kiều trợn mắt.
- Phong thuỷ.
- Cái này không phải cũng thế à, ta không học phương thuật đâu.
Khinh thường phương sĩ phải không, Lý Ngư lườm nàng ta một cái, sau đó tự bật cười trước,
- Luyện đan?
Tiểu Kiều dường như cũng nổi lên một chút hứng thú, nhưng suy nghĩ một lúc lại vẫn lắc đầu.
Lý Ngư vươn tay ra bấm một cái, thân thể chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một thân quần áo,
- Ẩn nấp có muốn học không?
- Đừng! Mỗi lần ẩn nấp, chẳng phải là còn cởi sạch quần áo à? Bằng không quần áo hiện ra ở bên ngoài thì có ích lợi gì, càng khiến người ta để ý hơn.
Tiểu Kiều này đúng là trí tuệ, lập tức phát hiện trọng điểm, hơn nữa tam quan rất ngay thẳng, biết không mặc quần áo là hành vi mất mặt.
Giống như muội muội Kim Liên của mình, chẳng những thích thú, còn có chút nghiện.
Thân thể của Lý Ngư chậm rãi hiện ra, hung hăng lườm nàng ta một cái,
- Cái này không học, cái kia cũng không học, ngươi rốt cuộc muốn học gì?
- Còn chiêu thức gì vui hơn không.
Tiểu Kiều thích phương thức ở chung với Lý Ngư.
Tỷ phu này có chút keo kiệt, chưa bao giờ nhường mình, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất có đảm đương, đánh nhau lại lợi hại, chạy thoát thân cũng nghiêm túc.
Nếu Lý Ngư lạnh lùng trong toàn bộ hành trình không để ý tới nàng ta, không có tư vị thân nhân khiến Tiểu Kiều khát vọng nhất. Hoặc là ngôn hành cử chỉ luôn nho nhã lễ độ, càng khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hiện giờ Lý Ngư mới giống như là một thân nhân thật sự, rất sinh động, không có cảm giác hư ngụy lại có cảm giác an toàn.
Thậm chí loại cảm giác này, ngay cả tỷ tỷ cũng không mang tới được cho mình, bởi vì tỷ tỷ luôn răm rắp nghe theo mình.
Lý Ngư thầm nghĩ, một chiêu lợi hại nhất của mình, vậy chính là khiến người khác khoái hoạt rồi.
Đáng tiếc không thể dạy cho Tiểu Kiều, trở lại Biện Lương, cũng phải tranh thủ thời gian đùa giỡn tiểu Thánh Nữ một chút.
Lý Ngư nằm trên tua cờ, cười nói:
- Đợi tới Biện Lương, ta sẽ dạy ngươi.
- Ngươi đúng là người đứng đầu một phái à?
Tiểu Kiều rất hiếu kỳ đối với tất cả của Lý Ngư.
Lý Ngư cười nói:
- Còn có thể là giả ư? Chẳng những là người đứng đầu một phái, còn là tông phái rất cường đại.
- Nghe tên thì không phải là một môn phái đứng đắn.
Tiểu Kiều nhăn mũi nói.
- Chính Kinh Môn thì không đứng đắn à?
Lý Ngư bắt chéo chân, nói:
- Ngươi đừng khinh thường Chính Kinh Môn chúng ta, trong môn toàn là tinh anh giỏi giang. Lữ Bố, ngươi có biết không? Nữ nhi của hắn ở trong môn của ta, nói cách khác, nữ nhi của hắn cũng là thủ hạ của ta.
- Lữ Linh Khởi?
- Ngươi cũng biết à?
Tiểu Kiều cười trộm nói:
- Một tửu quỷ, quả nhiên không đứng đắn.
Không ngờ Tiểu Kiều lại đánh giá Lữ Linh Khởi đúng chỗ như vậy, xem ra trước kia đã quen biết nhau rồi, dẫu sao Điêu Thuyền cũng trốn ở thành Kiến Nghiệp.
- Lý Tuấn, ngươi biết không? Hỗn Giang Long Lý Tuấn, anh hùng hào kiệt nổi danh Giang Nam Đạo, cũng là thuộc hạ của ta.
- Trước kia là làm gì?
Lý Ngư có chút ngượng ngùng, nói:
- Tuy là buôn lậu muôi, nhưng cũng vẫn có thể xem là một hảo hán, Cửu Văn Long Sử Tiến ngươi đã nghe chưa?
- Chưa, trước kia làm gì?
- Tuy là thổ phỉ, nhưng bản tính của hắn không xấu. Đồ đệ Thời Thiên, Chu Vũ của ta, còn có Đường Tái Nhi, Kê Lão, Lung Dương, Đoản Bối, đó đều là những nhân vật có thể một mình đảm đương một phía.
Tiểu Kiều cười tới ngửa tới ngửa lui, mặt mày xinh tươi,
- Ha ha ha, rốt cuộc có một ai đứng đắn không?