Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 227: Đả cẩu

Chương Trước Chương Tiếp

Bảo đao của Lý Ngư, khi đối trận với Phương Tịch đã đánh mất, hắn thu hồi Ngũ Tiết Trượng, ở ngay tại chỗ chỉ một cái, một quả cầu lửa bay tới.

Chỗ dựa lớn nhất của hươu trắng này là bàn long quải trượng trong tay, đã bị Lý Ngư lấy đi.

Hắn bất lực nhắm mắt chờ chết, đột nhiên một thân ảnh xông lên phía trước, thay hắn đỡ quả cầu lửa trí mạng này.

Lý Ngư nhìn nữ tử yêu dã trước mặt, sau khi ngã xuống đất, hóa thành một con hồ ly.

Khóe miệng nàng ta không ngừng đổ máu, huyết nhục trên người chậm rãi bị nướng khô, toàn bộ thân thể nhanh chóng héo rũ.

Rất nhanh, hồ ly tinh hương tiêu ngọc vẫn, thân thể vẫn đang bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Tiểu Kiều có chút thương hại nhìn một màn trước mắt, Lý Ngư lại bất vi sở động, ngón tay hắn khẽ động, lại một quả cầu lửa bay ra.

Hươu trắng nhìn chằm chằm Lý Ngư, trong ánh mắt mang theo hận ý vô cùng, ngay khi quả cầu lửa sắp đánh tới người hắn, trên trời một luồng sáng bắn xuống.

Quang huy bao bọc hươu trắng, chặn một kích tất sát này của Lý Ngư.

Một kích không thành, Lý Ngư lập tức đánh ra kim châm, lại vẫn không đâm phá được đạo ánh sáng nhu hòa này.

Linh lực giống như đá chìm đáy biển, ngay cả một gợn sóng cũng không dấy lên.

Hươu trắng dùng ánh mắt ác độc nhìn hắn,

- Tống Giang, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi đợi ta, ngươi đợi ta!

Mấy quả cầu đỏ cùng với tiếng gió gào thét bay đến trên quang thuẫn, hóa thành hỏa long nho nhỏ.

Ánh sáng nhu hòa lại không hề phí sức chặn hỏa long ở bên ngoài.

Ánh mắt Lý Ngư biến đổi, túm Tiểu Kiều, nhanh chóng bỏ chạy.

Con hươu trắng này không có pháp thuật cao minh như vậy, đây là có người xuất thủ.

Hắn lập tức nghĩ đến một loại khả năng, rất nhiều yêu quái, là có bối cảnh. Bất kể bọn chúng làm bao việc ác, giết bao nhiêu người, tàn nhẫn tới mức nào... Chỉ cần chỗ dựa sau lưng vừa xuất hiện, đều là mang đi là xong việc.

- Buông ra, ta biết ngự không, ngươi bớt xem thường người ta thôi.

Tiểu Kiều giãy dụa, nói muốn rút tay ra khỏi tay Lý Ngư.

- Ngươi quá chậm!

Lý Ngư trực tiếp khiêng nàng ta lên vai, toàn lực thôi động linh lực, giống như một đạo lưu tinh, bỏ chạy về phía đông nam.

Tiểu Kiều lại trợn mắt, nàng ta vốn cho rằng vừa rồi đã là thực lực mà Lý Ngư ẩn tàng, không ngờ lại vẫn có giữ lại.

Tốc độ lúc này trực tiếp vượt quá nhận thức của nàng ta, cảnh sắc trong mắt đã hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ còn lại từng đạo tàn ảnh.

Tiểu Kiều dứt khoát không giãy dụa nữa, nàng ta nằm trên vai Lý Ngư, đột nhiên nói:

- Chẳng trách ngươi dám trêu vào nhiều người như vậy, thì ra bản sự chạy thoát thân thực sự rất lợi hại.

Bọn họ chân trước vừa rời khỏi, liền có một đám nhân mã đi tới đỉnh núi.

Nhìn cảnh núi sập đất nứt, những quan binh Đông Ngô này ngơ ngác nhìn nhau, đành phải báo lên.

Trong nháy mắt, Lý Ngư đã bay ra rất xa, nếu là Đông Ngô ở thời khôngcủa hắn, lúc này hắn đã ra khỏi Đông Ngô rồi.

Nhưng địa vực của lục triều lại rộng lớn hơn thời không chỗ hắn không chỉ trăm lần.

Cho dù là Đông Ngô quốc thổ nhỏ nhất, cũng hơn xa vương triều đại nhất thống trước kia.

Tâm tình của Lý Ngư thả lỏng hơn một chút, bảo Tiểu Kiều ngự không, mình thì ngồi trên tua cờ của nàng ta, đả tọa khôi phục nguyên khí.

Tiểu Kiều nhìn, hắn đột nhiên có chút tung tăng, hỏi:

- Ngươi còn có thể nhanh hơn nữa đúng không?

- Xem là tình huống gì đã.

Lý Ngư Lý Ngư không mở, thản nhiên nói.

- Có ý gì?

- Nếu là đi đường bình thường, như vậy vừa rồi là đã phát huy vượt trình độ, sau này đi đường sẽ không nhanh như vậy nữa, chắc có nỗ lực hơn cũng vẫn chậm hơn rất nhiều, nếu là chạy trốn vào thời khắc khẩn cấp, đây đã là cực hạn, chắc vẫn có thể đạt tới tiêu chuẩn hôm nay, nhưng muốn vượt qua là rất khó; Nếu có bảo vật hiếm có trên đời, vội đi cướp lấy, vậy... Thực không dám giấu, tỷ phu của ngươi vẫn có thể nhanh hơn một chút.

Tiểu Kiều mỉm cười,

- Ngươi cũng biết nói đùa à.

Lý Ngư thở dài, Tiểu Kiều thấy hắn, không biết từ chỗ nào biến ra một miếng thịt thỏ nướng, ăn rất ngon lành.

- Đánh lâu như vậy, có chút đói bụng rồi.

Tiểu Kiều đột nhiên giống như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, quát lên:

- Miếng ngươi ăn là của ta.

Quả nhiên, trên miếng thịt thỏ nướng này còn có một dấu răng chỉnh tề.

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, nói:

- Ngại quá, không để ý, trả ngươi.

- Trả ta?

Lý Ngư đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình cũng cắn rồi, hắn xé chỗ Tiểu Kiều từng cắn, nói:

- Ngươi xem, như vậy ta có thể ăn rồi chứ?

Tiểu Kiều chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

- Có gì đặc biệt chứ, không phải lúc trước còn mông trần câu dẫn ta à.

Trong lòng Lý Ngư cũng có chút bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

- Ngươi nói gì!

- Ha ha, không có gì.

Lý Ngư lật tay, lại lấy ra một miếng, nói:

- May mà lúc ấy ta tay mắt lanh lẹ, bằng không ngươi phải chịu đói rồi.

Tiểu Kiều tiếp nhận thịt thỏ, oán hận cắn một miếng, uy hiếp:

- Chuyện đó ngươi không được nói với tỷ tỷ ta.

- Chuyện gì?

Lý Ngư biết rõ còn cố hỏi.

Tiểu Kiều không chút luống cuống, hất đầu nói:

- Chính là sự kiện ngươi vừa lầu bầu đó.

Lý Ngư không nói đùa với nàng ta nữa, để tránh lại chọc giận nàng ta mà sinh ra chuyện.

Đừng nhìn Tiểu Kiều nhìn có chút giống Đại Kiều của mình, nhưng tính tình lại khác xa, đây là một ngoan nhân có thể làm ra chuyện câu dẫn tỷ phu, còn dùng thể chất khắc âm giờ âm tháng âm năm âm của mình để mưu hại hắn.

Có thể nói đối với bản thân, đối với người khác đều đủ ác.

Trên tua cờ lập tức an tĩnh lại, không khí lộ ra quỷ dị hơn, nhất là sau khi ra khỏi rừng rậm Bách Việt, sương mù tản đi, tinh quang đầy trời.

Lý Ngư ho khan một tiếng, nói:

- Ta thấy con hươu trắng đó dường như nhận ra hạc giấy của ngươi, một môn này của các là truyền thừa gì thế?

Tiểu Kiều ngây ra một thoáng, mắt đẹp xoay chuyển, lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm, nói chung chúng ta từ nhỏ mà luyện theo phụ thân, được nói là công pháp gia truyền.

Giang Đông Kiều gia, là nhà giàu địa phương, phóng mắt khắp lục triều lại thanh danh cũng không quá nổi.

Cho dù ở Giang Đông, nhà bọn họ cũng không tính là quá nổi danh, cho tới khi có hai nữ nhi này mới đúng là danh dương tứ hải.

Lý Ngư cúi đầu trầm tư, nếu mình nhớ không nhầm thì hươu trắng đó chính là Lộc Quốc Trượng

Bởi vì hắn cũng có một nữ nhi hồ ly tinh, cũng muốn dùng tim gan của một ngàn một trăm đứa trẻ để luyện dược.

Lộc Quốc Trượng là tọa kỵ của Nam Cực Tiên Ông, mà Nam Cực Tiên Ông có đồ đệ, chính là hạc trắng. Bạch Hạc Đồng Tử còn là tiên đồng và đồ tôn bên cạnh Nguyên Thủy Thiên Tôn, rất được Nguyên Thủy Thiên Tôn sủng ái, là đại sư huynh trong đệ tử đời thứ ba của Ngọc Hư, chân thân là một con hạc trắng.

Hươu trắng có thể hạ phàm, hạc trắng tất nhiên cũng có thể. Chẳng lẽ nhị Kiều có chút liên quan tới hắn?

Nghĩ một lúc, Lý Ngư lại cảm thấy lo lắng cho bản thân mình, lần này chặt cỏ không thể chặt tận gốc, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn vô cùng.

Tuy Lý Ngư giết một con hồ ly tinh, nhưng lường trước được loại người có thân phận như Nam Cực Tiên Ông, cũng sẽ không thật sự đến làm khó mình.

Nhưng mình cầm bàn long quải trượng của hắn, không biết có chọc giận hắn không.

Nam Cực Tiên Ông. . .

Chính là một gốc rạ cứng. . .

Có điều là tọa kỵ của hắn họa hại nhân gian trước, giống như chó nhà ngươi ra ngoài cắn người, lại bị người ta đánh.

Ngươi không đến mức còn tới tìm người đánh chó để lý luận chứ.

Hy vọng một thần tiên lớn như Nam Cực Tiên Ông sẽ có chút tiên phẩm, đừng học "Nhân sĩ yêu chó" đời sau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)