Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 226: Tiên hoa

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Kiều nhìn mà mặt đỏ tai hồng, Lý Ngư cũng có chút xấu hổ.

Chủ yếu là nữ thi vừa rồi khiến hắn không có chút hảo cảm nào với lão sắc phê này.

Đột nhiên, từ trong động một nữ tử tiến vào, mặt mày như tranh, quần áo lõa lồ.

Nàng ta giống như một lọ xuân dược biết đi, mông cong chân dài, ngực cực to, một bước ba lắc, đi đến trước mặt lão đầu, kéo hai diễm nữ ra, tựa sát vào người hắn.

- Phụ thân, chuyện ngươi đáp ứng người ta, lúc nào mới làm?

Bàn tay mão đầu không chút khách khí, xoa nắn trên người nàng ta, cười nói:

- Ngươi gấp cái gì, ta đã tìm được một nơi tốt, chúng ta lên kế hoạch một chút, rồi vào đi vào trong đó.

- Là nơi tốt nào?

- Ở bên Thiên Trúc, có một Sư quốc, quốc vương háo sắc hoa mắt ù tai, muốn trường sinh, vĩnh hưởng phồn hoa nhân gian. Ta hiến ngươi cho hắn, để hắn giúp chúng ta gom đủ một ngàn một trăm tim gan trẻ nhỏ, làm thành vị thuốc dẫn đó, bảo đảm ngươi có thể bình địa phi thăng, trường sinh không già.

Nữ tử vừa nghe vậy liền mừng rỡ, ghé xuống cạnh chân hắn khấu đầu,

- Nếu thật sự thành công, nữ nhi sẽ hiếu kính với phụ thân cả đời, vĩnh viễn không thay lòng.

Lý Ngư hận nhất chính là trò này, rất nhiều thủ đoạn yêu tà hại người, đều muốn xuống tay với trẻ nhỏ.

Bởi vì con người là tồn tại đặc thù nhất trong ngàn vạn sinh linh, bởi vì con người có giới hạn vô cùng, là một khâu không xác định được nhất trong ba ngàn thiên đạo.

Mà trẻ con, chính là tồn tại riêng biệt nhất, ấn chứng với một khâu hạch tâm nhất đó trong thiên đạo.

Lý Ngư đặt tay xuống, nói nhỏ:

- Ta đưa ngươi ra ngoài trước, ngươi ở bên ngoài chờ ta.

- Đừng!

Lý Ngư lườm nàng ta một cái,

- Yêu tinh này không tầm thường đâu.

- Bớt khinh thường người ta thôi.

Lý Ngư cũng không kiên trì, ngón tay hắn khẽ động, ở ngoài huyệt động hiện ra rất nhiều Lý Ngư.

Để không bị người của Minh Giáo phát hiện, hắn không dám sử dụng Ngũ Hành Lệnh, đành phải dùng năm người nhỏ làm trận cước, thôi động Ngũ Hành Trận.

Lý Ngư ở tại chỗ bay lên không, bồng bềnh trong không trung, ngón tay chỉ xuống phía dưới, mộc linh trong rừng để mặc cho hắn sử dụng.

Toàn bộ ngọn núi, xung quanh hóa thành hai dây leo to lớn, nuốt ngọn núi vào.

Yêu vật trong động cực kỳ hoảng sợ, kêu cha gọi mẹ, chạy thoát thân ra ngoài.

Đột nhiên, một lão đầu phá dây leo, đứng ở đối diện đối diện, trợn mắt nhìn.

Lão đầu này bên hông dắt một sợi dây nhung từ ba đoạn nối lại, dưới chân giẫm một đụn mây từ dây đay kết thành, trước ngực đeo một túi gấm, mặt ngọc sáng loáng, râu xanh bồng bềnh dưới cằm. Mắt tỏa hỏa diễm, đuôi lông mày dài.

Lý Ngư nhìn chằm chằm tay hắn, không ngờ cầm bàn long quải trượng từ chín đoạn mây khô.

Hiện giờ Lý Ngư khá là mẫn cảm với cây mây khô.

Mẫn cảm đến mức nào?

Chính là thấy cây mây khô, liền cảm thấy chính là đồ của mình.

- Tiểu đạo phương nào, dám đến trêu chọc bổn đại tiên.

Lý Ngư cười lạnh nói:

- Là gia gia của ngươi, Giang Nam Phương Tịch!

- Phương Tịch?

Lão đầu cười nói:

- Đánh rắm, Phương Tịch và ta năm trước vừa gặp mặt, từ lúc nào lại thay đổi bộ dạng.

Lý Ngư mặt không đỏ thở không gấp, cười lạnh nói:

- Bị ngươi nhìn ra rồi, vậy Tống Giang ta cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

Tiểu Kiều ở sau lưng hắn, miệng lầu bầu vài câu, ngón tay khẽ động, một con hạc giấy bay lên.

Ánh mắt lão đầu khẽ động, nhìn hạc giấy, có chút động dung,

- Không ngờ là... Các ngươi đi đi.

Lý Ngư lại không trả lời, trong tay lấy ra Ngũ Tiết Trượng, đạo hạnh của yêu quái này không thấp, mình cũng không để ý tới chuyện bị Ngũ Tiết Trượng phản phệ nữa.

Trước tiên cứ làm thịt hắn rồi tính.

Năm tiểu nhân ở trận cước, đỉnh đầu bốc ra ánh sáng màu, bao phủ Lý Ngư vào bên trong.

- Không biết tốt xấu!

Lão đầu nhìn thấy bọn họ không ngờ không đi, trong lòng giận dữ, vung bàn long quải trượng trong tay, tung người lao tới.

Lý Ngư không ngờ, lão đầu này ngần ấy tuổi rồi lại là một chiến sĩ. . .

Tay phải hắn chỉ một cái, từ dưới đất một nê nhân đi ra, thân cao không kém gì ngọn núi, đấm ngực rít gào, lờ mờ sinh ra tiếng sấm sét.

Lão đầu không hề sợ hãi, đầu tiên là cắt dây leo, cứu một đám yêu tử yêu tôn của mình.

Những người này cảm thấy rất nhanh, chỉ có "Nữ nhi" đó của hắn là không đi, ở lại trợ chiến.

Lão đầu vốn không để ý, đột nhiên hắn nhìn thấy Ngũ Tiết Trượng trong tay trong tay, lập tức trở nên có chút. Sợ hãi

- Tiểu đạo sĩ, ta chính là...

- Ngươi cái cứt.

Lý Ngư mắng một tiếng, không đợi hắn nói xong, điều khiển nê nhân nhảy lên.

Thân thể khổng lồ như vậy, không ngờ có thể nhảy lên, là điều lão đầu không ngờ tới.

Nê nhân vừa xông lên, uy áp to lớn bao phủ ngọn núi. Trong vẻ hung tợn vung ra cự quyền có liệt diễm vờn quanh, giống như lưu tinh từ trong không trung đập xuống.

Lão đầu vung bàn long quải trượng, không ngờ cản được một quyền này, ánh mắt Lý Ngư sáng quắc, nhìn quải trượng trong tay hắn, thầm nghĩ Mộc linh chi lực mạnh thật, còn hơn đằng giáp thuẫn của mình cả ngàn lần.

Lý Ngư không ngờ lão đầu này lại mạnh như vậy, hiện tại gây ra động tĩnh lớn thế này, phải tốc chiến tốc thắng, sau đó thay đổi lộ tuyến.

Hắn chỉ chờ lão đầu cầm gậy đánh tới, thầm kêu một tiếng:

- Tới hay lắm.

Nê nhân tiêu tán tại chỗ, hóa thành bùn đất, bụi về với bụi đất về với đất, quay trở lại trong ngọn núi.

Một con hỏa long thay thế nê nhân, lao về phía lão đầu.

Lão đầu đột nhiên cảm thấy hổ khẩu nóng rực, suýt nữa thì đánh rơi bàn long quải trượng, trong phút chốc đã bị hỏa long đâm sầm vào người, chỉ cảm thấy hơi nóng từ thất khiếu chui vào, hô hấp tắc ngẽn, không khỏi hồn phi phách tán, vội vàng lui về phía sau, bộ dạng vô cùng chật vật.

Lý Ngư biết bản sự của lão đầu, tám thành là dựa vào cây bàn long quải trượng đó, cho nên đối phó với hắn tốt nhất là dùng lửa.

Về phần nê nhân, chỉ là kế lớn tiếng doạ người, dương đông kích tây.

Lần này quả nhiên khiến lão đầu bị thương nặng, bắt hắn chật vật rơi xuống đất, hóa thành một con hươu toàn thân trắng ngần.

- Thì ra là lộc tinh.

Nữ tử yêu trên mặt đất bảo vệ trước người hắn,

- Đừng làm thương tổn tới cha ta.

Lý Ngư cười lạnh nói:

- Đúng là khiến người ta hô to hiếu thuận.

Ngón tay hắn khẽ động, không chút lưu tình, đánh ra một đạo băng châm. Tâm niệm vừa động, lại có một con hỏa long theo đó mà sinh ra, giương nanh múa vuốt lao về phía lão đầu.

Ngươi không phải thích nữ yêu tinh à, cho ngươi nếm thử tư vị của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.

Lão đầu và nữ tử yêu dã này chỉ cảm thấy hỏa long uy thế khiếp người, trong nhất thời thúc thủ vố sách, căn bản không thể chống cự, càng cảm thấy hơi nóng bức người.

Dù là Tiểu Kiều sau lưng Lý Ngư cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ, không khỏi càng lúc càng kinh hãi, trong lòng thầm phỏng đoán, tỷ phu nhà mình rốt cuộc đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi.

Nàng ta hoàn toàn không thể phán đoán ra.

Lúc ban đầu, Lý Ngư luôn là bộ dạng nhát gan, khi chạy thoát thân lại lo trước lo sau, khiến nàng ta cảm thấy Lý Ngư chẳng qua cũng thế mà thôi.

Nhưng mỗi lần Lý Ngư xuất thủ, đều khiến nàng ta phải nhìn với ánh mắt khác.

Hươu trắng hú lên một tiếng, lại hóa thành hình người, giơ bàn long quải trượng lên, muốn ngăn cản hỏa long và băng châm, phập một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Bàn long quải trượng cũng theo đó rời tay, Lý Ngư thừa cơ thu nó lại, chỉ thấy bạch quang lóe lên, đã tới trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Lý Ngư cười gằn nói:

- Không phải ngươi thích ăn tim gan người à, để ta cắt tiết hươu của ngươi, xào với rau.

Tiểu Kiều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cắn môi,

- Ngươi thật ghê tởm!

- Ta hù dọa hắn chút thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)