Bóng đêm phải phủ kín một tầng bông rất dày lên rừng rậm, chỉ có cự mộc tráng kiện mới có thể lộ ra hình dáng của chúng.
Thỉnh thoảng có tiếng điểu thú gầm khẽ truyền đến, nhắc nhở mỗi một sinh linh trong rừng, ban đêm cũng có mãnh thú săn mồi.
Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, đường khó đi như vậy, Tiểu Kiều lại không hề oán giận, thậm chí còn có chút nhảy nhót.
Thỉnh thoảng bị cành lá rạch lên bắp chân, nàng ta cũng không bận tâm, mang tới cho người ta cảm giác, giống như là một con chim hoàng yến vừa thoát khỏi lồng.
Lý Ngư đốt lửa trại trên mặt đất, sau đó bày ra một tiểu trận, ngăn cách muỗi và độc xà.
Hỏa quang chiếu rọi chung quanh, lại không xua đi hắc ám, bóng dáng trên mặt đất ngược lại càng âm trầm hơn.
- Tỷ phu, ngươi cũng thật nhát gan, đi đường vòng tới Đại Minh thì cũng thôi, còn vòng qua cả địa bàn Bách Việt trước.
Lý Ngư rụt rè nướng thịt, đầu cũng không ngẩng lên,
- Cẩn thận thì không sai lớn, ngươi cho rằng ta chọc nhiều người như vậy, vì sao đến bây giờ vẫn sống vui vẻ? Cái dựa vào chính là một chữ: Ổn!
- Ổn?
Tiểu Kiều cười nói:
- Trong ổn giấu một chữ 'Gấp'. Ta cảm thấy ngươi rất gấp, bất kể làm gì, người gấp tâm cũng gấp.
- Ha ha, gấp á? Ta rất ổn. Ví dụ như nói nướng thịt thỏ này, cái cần chú ý chính là hỏa hậu, không gấp được. Sớm một chút thì không chín, chậm một chút thì cháy, khi nào có thể ăn, tất cả đều ở trong lòng ta.
Tiểu Kiều trợn mắt, mũi lại ngửi khẽ một cái, quả nhiên có mùi thịt truyền đến.
- Ê, ngươi nói với ta một chút, ngươi lại quen tỷ tỷ thế nào đi.
- Ngươi không phải không muốn nghe à.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Để khỏi làm bẩn lỗ tai.
- Không ngờ, ngươi còn thù dai. Nam tử hán đại trượng phu, cũng đi tính toán việc nhỏ này à?
Lý Ngư xé một miếng thịt thỏ, thử một chút, đặt một xâu sang bên, cười nói:
- Vì sao nam nhân thì không thể thù dai, con người của ta không phong kiến chút nào, ta cảm thấy nam nữ đều như nhau.
- Nam nữ như nhau?
Tiểu Kiều lộ ra thần sắc kinh ngạc, luận điệu này ở lục triều hiện giờ là chưa từng có tiền lệ.
Không khí nặng nề một lát, Lý Ngư nghiêng đầu nhìn một cái, Tiểu Kiều nâng má ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, còn tưởng rằng nàng ta là đang lo lắng có thể chạy được hay không.
- Ngươi yên tâm đi.
Lý Ngư đưa qua một xâu thịt, cười nói:
- Chờ sau khi ra biển, ta sẽ ngự không mà đi, chúng ta vòng qua Kim Lăng, đi không bao lâu sẽ ra khỏi Đại Tống. Biện Lương, không phải là Kiến Nghiệp có thể so sánh. Đại Kiều tỷ nhìn thấy ngươi cũng sẽ vui tới ngất xỉu mất.
Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn, vừa nói tới tỷ tỷ, nụ cười trên mặt hắn rất ấm áp. Nụ cười này khiến Tiểu Kiều thấy mà phiền muộn trong lòng bay hết, ấm áp không nói nên lời.
- Tốt, tiểu tỷ phu.
Lý Ngư bĩu môi, cảm thấy tỷ phu chính là tỷ phu, thêm tiểu là rất thừa.
Đột nhiên, lỗ tai Lý Ngư khẽ động, một tia cảnh giác hiện lên trong lòng.
Hắn đưa thịt qua, tay lại túm Tiểu Kiều lên, kéo ra sau lưng mình.
Tiểu Kiều cũng lập tức hiểu được, hơi khựng lại một chút, quanh người vấn vít một vòng tua cờ.
Lý Ngư nhận ra tua cờ quen thuộc này, cơ hồ giống hệt với của Đại Kiều, chỉ là trên đồ án có khác biệt rất nhỏ.
Tiểu Kiều chuyển động cổ tay, một con hạc giấy từ đầu ngón tay bay ra, tỏa ra quang mang nhu hòa.
Mượn ánh sáng này Lý Ngư nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.
Trên mặt đất xuất hiện một nữ thi, con mắt của nàng ta trống rỗng nhìn về phía trước, chung quanh là rất nhiều thứ giống như rắn nhỏ đang bò.
Chính là những "Con rắn nhỏ" này đẩy nữ thi đi tới.
Nữ thi cũng không phải nhân loại bình thường, sau lưng nàng ta có hai cái cánh màu trắng, phía sau mang tai cũng có mấy sợi lông mềm màu trắng.
Bách Việt và Nam Cương nối nhau ở phía tây, quả nhiên đều có rất nhiều chủng loại kỳ dị.
Sau khi quang mang sáng lên, những con rắn nhỏ này dường như đều vô cùng ghét bỏ ánh sáng, chúng chui vào trong bụng nữ thi.
Trên mặt nữ thi, má trắng ngần lồi lên, hình như là đang cười quỷ dị.
Miệng của nàng ta chậm rãi mở ra, tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, từ trong miệng có thứ gì đó giống như là rắn nhỏ bị lột da lao về phía Lý Ngư.
Lý Ngư không biết đây là tà ma gì, nhưng rõ ràng là rất ghê tởm, hắn bảo vệ Tiểu Kiều ở phía sau, đang muốn động thủ.
Chỉ thấy từ chỗ hạc giấy, một đạo quang mang giống như mũi kim bay ra, cắm ở trong miệng rắn thịt, rầm một tiếng, nổ thành mảnh vỡ.
Nữ thi lập tức đứng lên, từ trong bụng nàng ta, vô số trùng ra.
Tiểu Kiều quát khẽ một tiếng, thân thể rời đất, ngón tay bấm pháp ấn, một dấu hiệu hình hạc giấy khắc trên mặt đất.
Trong rừng ánh sáng rực lên, một con hạc giấy giống như Loan Phượng bay chung quanh Tiểu Kiều, từng đạo quang mang giống như thực chất, quấn lấy những xà này, ánh sáng này sắc bén dị thường, xà trùng đụng phải đều gãy đứt.
Lý Ngư nhìn một cái, tiểu di tử này mạnh như vậy, mình không cần xuất thủ nữa, ở bên cạnh lược trận là được rồi. Ngón tay hắn khẽ động, dùng hơi nước bọc lấy một con rắn nhỏ, kéo tới bên cạnh.
Sau khi Xà trùng đều bị giết sạch, Tiểu Kiều còn có chút kháng cự, không hạ xuống đất, nói:
- Chúng ta đổi chỗ đi.
Lý Ngư đi lên trước, ngón tay khẽ động tra xét nữ thi một phen, nói:
- Nơi này có yêu tà hại người, nói chung cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, không bằng giết hắn, tích góp chút công đức.
Tiểu Kiều trợn mắt, vẫn không chịu hạ xuống đất, nói:
- Tùy ngươi.
Lý Ngư cười, ha ha phóng thích con rắn nhỏ hắn lưu lại, con rắn nhỏ nhanh chóng bỏ chạy.
Lý Ngư đuổi sát theo, Tiểu Kiều ở trên tua cờ nhìn Lý Ngư ngự không, không ngờ không cần pháp bảo, không khỏi có chút kỳ quái.
Nàng ta suy nghĩ một chút, cũng đuổi theo Lý Ngư, rất nhanh hai người liền tới một ngọn núi.
Nơi này núi cao rừng rậm, lại có sương khói quanh năm không tiêu tán, bao phủ đỉnh núi.
Lý Ngư dùng Vọng Khí Thuật nhìn lại, chỉ thấy sương mù dày đặc này toàn là sương máu, nhất định có yêu ma ở đây.
Con rắn nhỏ đi được một nửa, bị Lý Ngư kéo về, cầm lên trong không trung.
Hắn vươn tay ra cản Tiểu Kiều, nói:
- Có pháp trận cấm chế, đừng tự tiện xâm nhập.
Sắc mặt Tiểu Kiều đỏ lên, hiển nhiên là đêm khuya trừ yêu, khiến nàng ta có chút kích động khẩn trương.
Lý Ngư trong những ngày này, thường xuyên nghiên cứu trận pháp, ít nhiều cũng biết một chút.
Hắn bắt con rắn nhỏ vừa rồi tới, ngón tay khẽ động, thân thể của con rắn nhỏ trở nên bành trướng, cho đến khi phát nổ.
Lý Ngư bọc linh lực trên người con rắn nhỏ lại, hình thành một quang thuẫn ở trước mặt Tiểu Kiều và mình.
Dùng linh lực của con rắn nhỏ, quả nhiên có thể đi qua một tầng cấm chế, tiến vào đỉnh núi.
Sau khi tiến vào, cảnh sắc trước mắt thay đổi, hiện ra một động phủ.
Lý Ngư dẫn theo Tiểu Kiều, đi tới trên đỉnh động, hắn vươn tay ra quệt một cái, một nê nhân từ cửa động đi vào.
Lý Ngư giơ tay lên, trên Phong Nguyệt Bảo Giám, hiện ra thị giác của nê nhân.
Chỉ thấy trong động ngang dọc rộng lớn, qua lại toàn là những diễm nữ xinh đẹp, nhìn kỹ thì đều có dấu hiệu của thể động vật, chắc đều là tiểu yêu vừa hóa hình.
Ở chỗ sâu nhất của động phủ có một mật thất, điêu lan trụ ngọc, hết sức xa hoa, bên trong có một cái giường, bên trên là một lão tẩu áo trắng đang nằm.
Bên cạnh hắn có hai nữ tử trần truồng, vờn quanh hắn, uốn éo cơ thể.