Cành liễu rủ xuống ở bờ sông lay động trong gió, ánh nắng cuối thu ấm áp chiếu lên người, cùng gió thổi qua khiến quần áo trên người khẽ động.
Tuy đã tới chính ngọ, chính là thời tiết trong lành cuối thu, cũng không quá nóng.
Chung quanh trên mặt sông khói sóng mênh mông, cạnh bờ cỏ lau tụ thành mảng nở ra vô số hoa trắng, dưới ánh mặt trời theo gió bay múa.
Bờ sông, Lý Ngư tay cầm một cái cần câu, kỳ thật là đang vận chuyển Thủy Tự Quyết để chữa thương.
Hắn thở dài một hơi, trong lòng trở nên do dự.
Tiểu Kiều khác với Đại Kiều.
Bởi vì Tôn Sách chết rồi, mà Chu Du thì vẫn còn sống.
Lý Ngư muốn từ Đông Ngô trộm đi nhị Kiều, tuy không lôi kéo cừu hận giống như từ thần điện trộm đi tiểu Thánh Nữ, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Tuy nói là rận nhiều thì không ngứa, nhưng đắc tội với một quốc gia trong lục triều, vẫn phải cân nhắc một chút.
Đông Ngô ở trong lục triều, quốc lực xem như là kém cỏi nhất, ít nhất cũng là một trong những nước kém nhất.
Dù vậy, cũng không phải là mình có thể chọc vào.
- Ngươi nghĩ ra biện pháp chưa?
Lý Ngư đang thở dài thở ngắn, một cành cây đột nhiên hạ xuống. Hắn vội vàng vung tay gạt ra, tiếp theo lại là một cây khác.
- Vui không?
Lý Ngư tức giận. Hỏi
- Ai bảo ngươi không trả lời ta.
- Đây không phải là đang nghĩ à.
Tiểu Kiều cười, giảo hoạt
- Tỷ phu, ngươi nên nghĩ nhanh lên, ta sợ Chu Du sẽ biết mất.
- Sao hắn lại biết?
- Trong số nha hoàn, khó tránh khỏi có người của hắn.
Lý Ngư ngẩng đầu, lập tức nổi giận,
- Ngươi là cố ý?
- Đúng.
Tiểu Kiều cũng không che giấu, lập tức thừa nhận, phần da mặt này, khiến Lý Ngư tức mà không trút ra được.
- Ta không mang tới cho ngươi chút áp lực, không biết ngươi sẽ nghĩ đến năm nào tháng nào?
Lý Ngư có chút thẹn thùng, kỳ thật chuyện rất đơn giản, đi từ hướng nào cũng đều là nguy hiểm trùng trùng.
Sở dĩ Lý Ngư do dự bất định, đúng là không hạ được quyết tâm, nhúng tay vào vũng nước đục này.
- Vậy chúng ta tới Đại Minh!
So sánh hai bên, Lý Ngư vẫn cảm thấy ổn thỏa hơn một chút, đi từ Đại Minh ít nhất còn có thể che giấu thân phận.
Nam Cương thì khác, luận tới giá trị cừu hận, Hồng Hài Nhi cũng phải xếp sau mình.
Nói đến cùng, Hồng Hài Nhi họa hại là vu sư, mà mình là mang Thánh Nữ đi.
Thánh Nữ là cầu nối giữa Vu Thần và thần điện, đối với người thành kính tin vào tôn giáo mà nói, hành vi của mình còn tà ác đáng giận hơn Hồng Hài Nhi.
Lý Ngư hỏi:
- Đúng rồi, sau khi hạc giấy của ta bay ra, kết quả thế nào?
- Bị ta thu lại rồi.
- Đại Kiều tỷ có nhận được không?
Lý Ngư có chút lo lắng.
- Không.
- Vậy thì tốt.
Lý Ngư vỗ ngực, cười nói:
- Ta sợ nàng ta lo lắng.
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng,
- Dối trá.
Tuy nàng ta vẫn giống như con nhím nhỏ, ngữ khí cũng vô cùng không khách khí, nhưng ánh mắt đã không còn lạnh lùng như lúc ban đầu.
Cô đơn lâu như vậy, nàng ta có thể cũng khát vọng có một người thân, cho dù bản thân nàng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
- Nói đi là đi!
Lý Ngư đứng dậy, chuẩn bị chuồn.
Tiểu Kiều ngạc nhiên nói:
- Hiện tại đi luôn á?
- Vậy còn chờ gì nữa, chờ Chu Du đến tiễn à?
- Ngươi. . . Ngươi thực sự dẫn ta đi à?
Không ngờ tiểu di tử này lại một mực không tin, trong lòng Lý Ngư ít nhiều có chút không biết phải nói gì, Tiểu Kiều này quả thực là "Không tín nhiệm cả nhân gian".
Nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng đối với nhân tính?
Xem ra nàng ta trước nay là không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán nam nhân.
- Ta vẫn muốn về thu thập một chút.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Cho ngươi mười lăm phút.
- Vậy còn chưa về kịp tới nhà.
Lý Ngư túm cổ tay nàng ta, ngón tay khẽ động, liền đi đến trong viện.
- Được rồi, mau lên.
Tu vi của Tiểu Kiều cao hơn Đại Kiều một chút, nhưng vẫn không thể so sánh với Lý Ngư hiện giờ.
Nàng ta dường như có chút đỏ mặt, thân thể cứng ngắc, hất cổ tay, thở hồng hộc vào nhà thu dọn.
Qua nửa khắc, Lý Ngư xông vào trong phòng.
Tiểu Kiều nhìn đồ vật đầy đất, ủy khuất nói:
- Không chứa hết được.
Lý Ngư nhìn một cái, tức quá mà cười,
- Ngươi muốn thu thập những cái này?
Trên mặt đất toàn là một số thứ cũ nát, thậm chí còn có đồ chơi của tiểu hài tử.
Mà những bảo vật quý báu, nàng ta lại một cái cũng không mang theo, có rất nhiều thứ lờ mờ lộ ra linh lực, nhìn một cái liền biết chính là pháp bảo bất phàm.
- Đây đều là đồ lúc nhỏ của ta, cái khác đều là vật ghê tởm chướng mắt, ta một cái cũng không muốn mang theo.
Lý Ngư nhìn cổ tay tay nàng, quả nhiên có một vòng tay giống như của Đại Kiều, hắn lắc đầu, ngón tay khẽ động, tất cả mọi vật đều bay vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Mắt đẹp của Tiểu Kiều sáng lên, nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư gật đầu, ý bảo mình đã cất toàn bộ rồi.
- Đi thôi!
...
Biện Lương, Chính Kinh Môn.
Tống Giang lau mồ hôi, nói:
- Cuối cùng cũng đến rồi.
Lí Quỳ nhìn sơn môn to lớn, nói:
- Sơn môn khí phái quá, nơi lớn như vậy, tiểu tử đó làm thế nào có thể trấn áp được. Ta cảm thấy hắn nên tặng cho ca ca, để ca ca đến làm chủ môn phái này.
- Chớ có nói bậy!
Tống Giang vén tay áo, đi đến trước cửa, cười bảo:
- Nơi này chính là Chính Kinh Môn à?
- Đúng vậy, có việc gì thế?
- Kẻ hèn Tống... Sơn Đông Tống Hà, được Chưởng giáo nhà ngươi nhờ vả, cố ý mang về mấy người.
Hắn thiếu chút nữa thì nói ra tên của mình, đột nhiên nhớ ra, mình ở Tầm Dương Lâu đánh Đồng Quán một trận, hiện giờ chính là tội phạm truy nã của Đại Tống.
Đạo sĩ trông cửa liếc một cái liền nhìn thấy Tần Khả Khanh, vội vàng tiến lên hỏi:
- Tần cô nương! Chưởng giáo chúng ta đâu?
Tần Khả Khanh lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, rất lâu rồi không thấy hắn.
Quỳnh Anh ở bên cạnh, nhìn sơn môn, không lộ ra vẻ mặt giống người khác, tuy nơi này hào hùng, nhưng so với thần điện thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Tống Giang thở dài, nói:
- Nói ra thì dài lắm, ta thấy hay là vào trong môn rồi nói sau.
Tiểu đạo trông cửa vội vàng dẫn theo bọn họ lên núi, đã sớm có đệ tử khác đến bẩm báo.
Rất nhanh, cấp bậc trưởng lão trong Chính Kinh Môn đều trình diện, trừ Thời Thiên du lịch ở bên ngoài ra, ngay cả Lữ Linh Khởi cũng tới.
Dương Chí ôm quyền nói:
- Làm phiền vị nghĩa sĩ này, Chưởng giáo chúng ta rốt cuộc thế nào?
Tống Giang nhìn Dương Chí, còn cả đám người Chu Vũ, Lý Tuấn, Sử Tiến, Hoàng Tín, Đồng Uy, trong điện, luôn cảm thấy có chút thân thiết.
- Lý Ngư huynh đệ hắn...
Tống Giang nói lại những gì mình chứng kiến một lần, đơn giản chính là Minh Giáo và Lý Ngư tranh đoạt một bảo bối tên là Ngũ Hành Lệnh, Phương Tịch tự mình xuất thủ, Lý Ngư dùng độn thuật cao minh đào tẩu, sinh tử chưa biết.
- Đúng rồi, hai vị này chính là đồ đệ của Lý Ngư huynh đệ, hắn còn nói nếu trong thời gian dài hắn không trở lại, trao vị trí Chưởng giáo của Chính Kinh Môn cho Chu Vũ.
Chu Vũ lộ ra vẻ mặt sầu não, hai mắt đỏ bừng, nắm chặt quyền đầu, trong miệng lẩm bẩm:
- Sư phó...
Hoàng Tín thì lại ngã xuống đất khóc rống, đấm ngực giậm chân, nước mắt giàn giụa.
- Minh Giáo Phương Tịch! Thù này tất báo!
Ngoài điện đột nhiên truyền đến một thanh âm,
- Lý Ngư hắn không sao, không cần phải gào khóc ở đây.
Mọi người cùng nhìn lại, là Đại Kiều đảm đương giá trị nhan sắc trong môn. Quan hệ của nàng ta và Lý Ngư, mọi người đều biết, Lý Ngư cũng không giấu.