Đèn rực rỡ mới lên, một mỹ nhân tuyệt sắc, chạy tới dụ hoặc mình.
Trăm phần trăm là có điều mờ ám.
Nếu nàng ta không phải Tiểu Kiều, mà là bất kể người nào khác, Lý Ngư đã sớm chuồn rồi.
Vì Đại Kiều, hắn muốn làm rõ, Tiểu Kiều này rốt cuộc là muốn gì.
Ngón tay hắn khẽ động, Lý Ngư ngồi dưới đất mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều, nói nhỏ:
- Ngươi bị người ta uy hiếp à?
Tiểu Kiều ngây ra một thoáng, tuy nàng ta cũng là nữ nhân, nhưng nàng ta lại hiểu mị lực của mình hơn bất kỳ ai khác.
Từ nhỏ đến lớn, những nam nhân đó đối với tỷ muội mình, luôn là vẻ mặt vừa tham lam vừa e ngại.
Bọn họ ham muốn sắc đẹp khuynh quốc của tỷ muội mình, lại sợ lời đồn và thể chất chí âm đó.
Nam nhân ở trong mắt nàng ta đều là dối trá, bọn họ tham lam muốn chiếm tất cả đồ tốt đẹp làm của riêng, nhưng lại yếu đuối không dám tới gần.
Lý Ngư ở ngoài cửa sổ, nhìn thấy động tác của Tiểu Kiều, tuy vô cùng mê người, nhưng rõ ràng chính là rất trúc trắc.
Nói nàng ta là một dâm oa, nửa đêm nửa hôm đến câu dẫn tỷ phu, rõ ràng là không thể giải thích được.
Nàng ta tựa vào sau lưng Lý Ngư, mắt thấy Lý Ngư không mắc mưu, thè lưỡi thơm ra, liếm nhẹ một cái lên vành tai của hắn.
Cả người Lý Ngư run lên, may mà thân này của hắn là giả.
Sau khi hắn tập trung lại, thân giả hơi ngiêng sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Nếu là có người uy hiếp ngươi, thì nháy mắt một cái.
Tiểu Kiều đứng thẳng dậy, nàng ta nhìn Lý Ngư, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
- Quả nhiên, ngươi giống như bọn họ.
Lý Ngư ngạc nhiên,
- Ai?
- Hừ, các ngươi đều giống nhau, đều là loại nhu nhược, không phải nam nhân.
Trong mắt nàng ta lấp lánh nước mắt, môi anh đào cong lên, ngón tay chọc về phía Lý Ngư, giống như một con thú nhỏ:
- Ngươi còn đáng giận hơn bọn họ, bọn họ chỉ là từ trong nhà bắt ta và tỷ tỷ đi, ngươi lại lừa đi trái tim của tỷ tỷ.
Lúc này ánh mắt nàng ta vô cùng mãnh liệt, má căng ra, nào còn bộ dạng kiều mỵ vừa rồi.
Lý Ngư hơi hiểu một chút, thì ra Tiểu Kiều này, sau khi bị Chu Du cướp đi, nuôi ở bên ngoài không dám tới gần.
- Ngươi biết cố sự của ta và tỷ tỷ ngươi không?
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng,
- Ngươi đừng nói, làm ô uế lỗ tai của ta, trái phải chỉ là những lời hoa ngôn xảo ngữ ghê tởm và nói dối lừa gạt mà thôi.
Lý Ngư cười khẽ một tiếng, hắn đã hiểu tâm tư của Tiểu Kiều, nếu trực tiếp giết mình, sẽ khiến Đại Kiều thương tâm, thậm chí là giữa tỷ muội sẽ xuất hiện rạn nứt.
Nàng ta muốn mình lấy nguyên hồng của nàng ta, xem thử sau khi tiếp xúc với thân thể chí âm rốt cuộc sẽ có kết cục gì.
Hơn nữa cũng có thể khiến tỷ tỷ thấy rõ bộ mặt thật của Lý Ngư.
Quả nhiên rất cực đoan.
Có điều Lý Ngư hoàn toàn có thể lý giải, ngươi từ nhỏ đã bị người ta coi là quái vật, chỉ trỏ nghị luận mấy chục năm, tâm lý cũng sẽ không được khỏe mạnh.
Từ cái này cũng có thể nhìn ra, Đại Kiều có thể bảo trì sự bình thản lương thiện đó là không dễ dàng cỡ nào.
Lý Ngư ngồi thẳng dậy, nói:
- Ta đã đáp ứng Đại Kiều tỷ, cứu ngươi ra, ngươi theo ta cùng tới Biện Lương đi?
- Ai!
Tiểu Kiều mắt thấy Lý Ngư không nhúc nhích, nhưng thanh âm lại từ trong viện truyền vào.
Lý Ngư ở trước mặt nàng ta trong phút chốc liền biến mất không thấy đâu, ở tại chỗ có thêm một mảng lá cây.
Trong viện, Lý Ngư đứng giữa hành lang, thân hình chậm rãi lộ ra.
Hắn vẫy vẫy tay, chăn trên giường quấn lấy Tiểu Kiều, che đi thân thể mạn diệu của nàng ta.
Tiểu Kiều không hề cảm kích,
- Ngụy quân tử!
Tuy là như vậy, sắc mặt nàng ta vẫn dịu đi một chút, cũng nắm chặt vải che trên người.
Lý Ngư đung đưa ngón tay, nói:
- Nói cái khác thì thôi, nhưng cái này thì đừng nói lung tung, ta chính là quân tử chân chính.
- Nếu ngươi dám thành hôn cùng phòng với tỷ tỷ ta, ta sẽ tin ngươi.
Lý Ngư cười ha ha, nói:
- Cái này á, ta đang nỗ lực.
- Phì!
Lý Ngư giơ ngón tay, nói:
- Ngươi đúng là không lo việc nhà thì không biết trà gạo dầu muối đắt, ngươi tưởng thành hôn cứ tùy tiện nói là xong à. Phải tốn bao nhiêu tiền, đối mặt với bao nhiêu khó khăn, không khéo còn phải dắt tay nhau lưu lạc thiên nhai đó.
Đại Kiều là hoàng tẩu của Đông Ngô, tuy không phải chính thất, nhưng danh khí còn lớn hơn chính thất.
Không khéo sẽ rất dễ dẫn tới hai nước Tống Ngô bất hòa, Lý Ngư cũng không dám cam đoan, Triệu Cát và Thái Kinh sẽ ra mặt cho mình, cứng rắn đối chọi với Đông Ngô.
- Ê, không phải ngươi nói là muốn dẫn ta ra ngoài à?
Tiểu Kiều giương mắt nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể mang ta đến Đông Kinh Biện Lương, ta sẽ tin ngươi.
Lý Ngư cười nói:
- Ta không cần ngươi tin, ngươi có tin hay không, đối với ta mà nói thì chẳng có tác dụng gì. Ta là đáp ứng tỷ tỷ ngươi, chuyện đã đáp ứng nàng ta, ta phải làm được, điểm này khá là quan trọng.
Bất ngờ, Tiểu Kiều không tức giận,
- Tốt, ngươi định thực hiện lời hứa với tỷ tỷ thế nào?
Lý Ngư đi vào trong phòng, nói:
- Vào trong nói chuyện.
Tiểu Kiều cũng bước vào, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình, nàng ta cũng có chút ngượng ngùng.
- Gần tòa nhà này có người của Chu Du không?
Sắc mặt Tiểu Kiều lạnh toát,
- Không, toàn bộ Đông Ngô đều là người của hắn, hắn rất tự tin. Hoặc là nói, hắn không để tỷ muội chúng ta vào mắt, nắm chắc chúng ta không dám ra khỏi Đông Ngô.
Lý Ngư cười nói:
- Không tự tin thì còn là Chu Công Cẩn à?
Ngón tay hắn khẽ động, một mộc nhân từ giữa ngón tay hắn bay ra, thuận theo cửa sổ bay đến trên bầu trời.
Căn nhà này ở Tiểu Sơn Ao, bờ nam Đại Giang, ngoại ô Kiến Nghiệp.
Xung quanh Kiến Nghiệp thủy lộ tung hoành, địa thế trầm thấp, một số nơi dùng "Sơn" để đặt tên, phần lớn cũng chỉ là gò núi, nếu muốn so với loại núi cao mạch rộng như Ngũ nhạc thì không đáng nhắc đến.
Tòa nhà này là xây dựa vào núi, chồng nước mà dựng, hình dạng và cấu tạo đều không giống với nhà dân phổ thông, thậm chí là lâm viên của nhà giàu, gạch ngói ảm đạm, tường trắng loang lổ, nhìn ra được là đã cũ, dù được dốc lòng che chở cũng khó tránh được cũ nát.
Trên mặt sông, thuyền bè qua lại, chính là thủy sư Đông Ngô, trong lục triều được coi là thủy sư cường hãn.
Hiện giờ thế cục Giang Nam Đạo khẩn trương, các doanh của thủy sư Đông Ngô đều tăng binh thêm tướng, kiểm tra gián điệp, không dễ đào tẩu.
Muốn đào tẩu qua thủy sư, chỉ có thể tiếp tục đi xuống phía dưới, tới lãnh thổ Đại Minh, sau đó thì vòng về đất Tống.
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
- Chúng ta có thể là phải đi vòng qua Đại Minh, nhưng ta ở Đại Minh có mấy kẻ thù, khá là khó giải quyết, đang nghĩ làm thế nào để che giấu tung tích, không bị bọn họ phát hiện.
Trong lòng Lý Ngư có chút lo ngại, hòa thượng chốc đầu của Đại Minh đó, thủ đoạn không phải là người bình thường có thể so sánh.
Chỉ nhìn hắn thủ pháp hồn đan của hắn, không khỏi khiến Lý Ngư liên tưởng tới một tử địch khác của mình - Ngự Linh Đường.
- Chúng ta có thể từ tây nam tới Nam Cương, qua Đại Đường rồi về Biện Lương.
- Nam Cương? Nam Cương càng không thể đi, ta là tội phạm truy nã số hai của Nam Cương, mấy chục vạn vu sư đang chờ dồn ta vào chỗ chết.
Tiểu Kiều xì một tiếng, bật cười.
- Chờ ngươi dẫn được ta đi, Đông Ngô cũng là một trong các tử địch của ngươi.
Lý Ngư xòe tay, lắc đầu nói:
- Con người của ta không tranh không cướp, không tham không bẩn, thật không biết vì sao bọn họ lại cứ muốn làm khó ta.