Thấy rõ hiện trạng, Lý Ngư liền không gấp nữa.
Hắn trở lại trong phòng, từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, lấy ra một thân đạo bào, mặc lên người, sau đó giải trừ thuật ẩn nấp.
Hắn vừa ngồi xuống không lâu, tiếng nói cười trong trẻo như chuông bạc truyền đến.
Sau tiếng đẩy cửa, Lý Ngư nhìn ra, mũi chân giống như cánh hoa sen của người đến thò vào, chân bó rất tròn, có lẽ là do ở trong nhà nhiều, không đi tất, da thịt còn trắng hơn tuyết.
Người đột nhiên xuất hiện tất nhiên là tiểu di tử tiện nghi, Tiểu Kiều trong Giang Đông nhị Kiều.
Tiểu Kiều tự mình dẫn theo hai nha hoàn, mang hộp thức ăn tiến vào.
Tiểu cô nương vô cùng nhiệt tình, mở hộp thức ăn, lấy ra mấy đĩa thức ăn tinh xảo.
- Nghe giọng nói thì tỷ phu là người bên Đại Tống, cho nên ta cố ý bảo đầu bếp nữ làm thức ăn Tống.
Thức ăn của người Tống là xào, năm nước khác chỉ có Minh triều là gần giống, Ngụy Thục Ngô và Đại Đường đều dùng thức ăn luộc làm chủ.
Cho nên trong lục triều, tuy quốc lực của Tống Minh bình thường, nhưng ăn nhậu thì luôn là có một không hai.
- Đa tạ.
Mặt Tiểu Kiều đỏ lên, nói:
- Tỷ phu khách khí với người ta làm gì?
Lý Ngư cảm thấy có chút không thích hợp, nàng ta hình như rất thân thiết với mình, nhưng rõ ràng trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ xa lạ và lạnh lùng.
Mắt là rất khó lừa người, miệng gạt người lại rất đơn giản.
Nàng ta muốn làm gì?
- Tỷ phu, sao không ăn, là ngại đồ ăn không vừa miệng à?
Lý Ngư cầm đũa, ăn mấy miếng, cười nói:
- Đúng là không tồi, ngon hơn cả khi ta ăn ở Đại Tống.
Tiểu Kiều ngồi xuống đối diện hắn, nâng má nhìn Lý Ngư, cười tươi như hoa.
- Tỷ tỷ ở Đông Kinh sống có tốt không?
- Cũng được, chỉ là thường xuyên nhớ thương ngươi, thường nói muốn tới Giang Đông cứu ngươi ra.
Tiểu Kiều cười nói:
- Tốt, tỷ phu là tới cứu ta à?
- Cái này thì không phải, ta là bị người ta đuổi giết, rơi xuống nước chạy thoát thân.
Tiểu Kiều đương nhiên biết, đây là nàng ta biết rõ còn cố hỏi, hạc giấy trên người mình còn bay ra, chứng tỏ ấn ký Đại Kiều lưu lại đã ngầm thừa nhận mình đã tử vong.
Bản thân Lý Ngư ngất đi, chẳng những đã lừa được Phương Tịch, ngay cả hạc giấy giấu trên người cũng bị lừa.
Không cần nghĩ cũng biết, lúc ấy hắn nín thở triệt để tới mức nào, chẳng trách lại hôn mê dưới đáy nước.
- Tôn Sách chết rồi, tỷ tỷ mới có cơ hội chạy ra khỏi Giang Đông, ngươi giúp ta giết Chu Du, được không?
Lý Ngư cảm thấy rùng mình, giết Chu Du thì hắn cũng rất muốn, nhưng thực lực không cho phép.
Nếu giết Chu Du, toàn bộ Đông Ngô đều sẽ không bỏ qua cho mình, đó không phải là dễ đối phó như Phật môn và thần điện.
Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nâng má thơm, cười ngọt ngào nhìn ngươi ăn cơm.
Người bình thường sẽ có chút co quắp, nhưng Lý Ngư thì không.
Nếu đối diện là Đại Kiều, hắn càng sẽ cảm thấy ấm áp thỏa mãn, nhưng Tiểu Kiều này, không giống như là đèn cạn dầu.
Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, trước khi chưa biết mục đích của nàng ta, Lý Ngư vẫn phải cẩn thận.
Lý Ngư ngồi nghiêm chỉnh, ăn rất đoan chính, đột nhiên bắp chân hắn bị huých một cái.
Mặt Tiểu Kiều đỏ lên, rụt chân lại, thẹn thùng nói:
- Ý! Đá phải tỷ phu à? Người ta không phải cố ý.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không sao, ta ngồi ra sau một chút.
Sau khi hắn ngồi dịch về phía sau, tuy không ngẩng đầu nhìn Tiểu Kiều, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nàng ta đang nhìn mình chằm chằm.
Sau khi ăn xong, Tiểu Kiều phân phó nha hoàn thu thập bát đũa, lại có người bưng một cái bồn sứ tinh xảo vào, hầu hạ Lý Ngư lau miệng.
Lý Ngư không từ chối, sau khi làm xong, Tiểu Kiều đứng dậy, nói.
- Tỷ phu nghỉ ngơi đi, buổi tối ta lại đến đưa cơm.
- Làm phiền.
Rốt cuộc là muốn giở trò gì?
Mắt Lý Ngư đảo quanh, thân hình khẽ động, để lại một phân thân, bản thân hắn sau khi ẩn nấp thì đi tới trong viện.
Quả nhiên, trong tiểu viện có một hồ nhân tạo, bên trong trồng hoa sen, nở vừa đẹp.
Lý Ngư đi đến giữa hồ nước, ngồi xuống đất, bắt đầu chữa thương.
Vận chuyển hai vòng Thủy Tự Quyết, đã gần khôi phục như lúc ban đầu, diệu dụng của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư là không có gì phải nghi ngờ, chỉ cần không đánh chết hắn, vậy chẳng khác gì là chưa đánh.
Sau khi khôi phục thương thế, Lý Ngư vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, Tần Khả Khanh và Quỳnh Anh ở ngoài chùa cổ chờ mình, hiện giờ trong bảo giám chỉ có Cảnh Huyễn.
- Ngươi có một tháng mất đi khí tức.
Cạnh ao huyễn hóa ra một mỹ nhân, nói với Lý Ngư.
Lý Ngư đi lên, nằm trong lòng mềm mại, thở dài nói:
- Đừng nói nữa, còn không phải là vì cái này sao.
Ngũ Hành Lệnh xuất hiện bên cạnh hắn, Cảnh Huyễn nháy mắt, nói:
- Pháp bảo lợi hại quá.
- Ngươi cũng có thể cảm nhận được à?
Cảnh Huyễn gật đầu.
Lý Ngư nói:
- Đây là ta vừa cướp về, thiếu chút nữa thì mất mạng.
Tâm niệm hắn khẽ động, ở một góc trong bảo giám, một bản dập bay qua, bên trên in văn tự kỳ quái.
- Ngươi có nhận ra không?
Cảnh Huyễn lắc đầu,
- Không nhận ra, trừ thuật song tu, chỉ cần là thứ ngươi không nhận ra, ta cũng không biết, bởi vì ta là vì ngươi mà sinh.
Lý Ngư cọ cọ trong lòng nàng ta, thu Ngũ Hành Lệnh lại.
Thuận theo phương hướng Ngũ Hành Lệnh bay đi, lúc này Lý Ngư mới phát hiện, ở một góc ao có thêm một thứ tương tự như tủ bát.
Cảnh Huyễn cười nói:
- Là Khanh Khanh làm.
Đồ Lý Ngư giữ lại đều được đặt chỉnh tề ở đó, phần lớn là đan dược và phù triện.
- Ơ?
Bàn tay đang chạy qua chạy lại trên người Cảnh Huyễn dừng lại, Lý Ngư nhướng mày.
Sau một đạo bạch quang, hắn từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám bay ra, xuất hiện trên cây ngoài cửa tiểu viện.
Chỉ thấy cửa phòng của mình bị đẩy ra, một bóng người đi vào.
Dáng người của nàng ta rất dễ nhận ra, trong viện này, e là chỉ có Tiểu Kiều mới có dáng người như vậy.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Lý Ngư trốn ở ngoài cửa, muốn nhìn xem tiểu di tử này chuẩn bị làm gì.
Lần này nàng ta đã thay quần áo, liên tưởng đến Đại Kiều, cơ hồ là mỗi ngày đổi một bộ, hai muội này trừ diện mạo ra, cái khác đúng là không khác gì nhau.
Lần này, Tiểu Kiều càng quá đáng hơn, mặc một thân áo lót, hai chân trần, váy xanh nhạt bọc mông, phối với độ co dãn săn chắc không gì sánh kịp, lộ hết dáng người thanh xuân.
Sau khi nàng ta đi vào, thân hình hơi khựng lại một chút, sau đó nhìn thấy "Lý Ngư" đang đả tọa.
Mặt Tiểu Kiều đỏ lên, chậm rãi tới gần,
- Tỷ phu, ngươi có đây không?
Nàng ta thấy Lý Ngư không hề có động tĩnh, càng không kiêng nể gì, đi tới bên cạnh Lý Ngư, ngồi quỳ xuống, nói:
- Người ta tới đưa cơm cho ngươi.
Nhưng Lý Ngư đang đả tọa vẫn bất vi sở động.
Tiểu Kiều chậm rãi đi đến phía sau hắn, trong ánh mắt lộ ra một nét cười, sự mỹ lệ của nàng ta trừ dáng vẻ ngũ quan tinh xảo siêu phàm ra, còn có một cỗ dã tính khôn kể.
Nàng ta chậm rãi vòng tay qua cổ Lý Ngư, thổ khí như lan bên tai hắn,
- Ta chỉ mang theo một phần thức ăn, ngươi có muốn ăn không?
- Món ăn này chính là... Bản thân ta.