Ánh sáng rất nhu hòa, không hề chói mắt chút nào.
Chóp mũi có mùi thơm truyền đến, đáng tiếc ngực vẫn đau đớn.
Lý Ngư chậm rãi mở mắt, xung quanh màn gấm trướng hoa, mà đắp trên người mình là chăn gấm thơm phức mềm mại, độ thoải mái và hoa mỹ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tới lục triều.
- Đây là nơi nào?
Hắn giãy dụa ngồi thẳng dậy, vén màn giường, phát hiện trên người mình chỉ đắp một cái chăn gấm, bên trong không mặc gì.
Lại nhìn xung quanh, trong phòng có bàn trang điểm và gương đồng, màn bông giường gấm, đều rất tinh mỹ, bốn vách tường sơn trắng, chỉ treo mấy bức tranh chữ, trên vách tường và cột nhà, bình phong đều có mùi thơm của lan quế, thoang thoáng chứ không nồng.
Ở trên bàn bên cạnh, một tiểu nha hoàn đang chống má ngủ gật, Lý Ngư cảnh giác thăm dò một chút, trên người nàng ta không có bao nhiêu linh lực.
Lý Ngư cảm thấy mê mang, hắn vì tránh né người của Minh Giáo, bịt lại tất cả khí tức, nước chảy bèo trôi dưới đáy nước.
Loại chạy thoát thân này nếu là người khác mà dùng, còn chưa trốn thoát đã ngạt chết trước rồi.
Có điều Lý Ngư từng tu luyện Ly Thủy Quyết, nhưng về sau vết thương ở ngực đúng là quá nặng, lại không dám vận công chữa thương, chỉ có thể hôn mê đi.
Xem ra gọi tiểu nha hoàn này dậy, mới có thể hỏi thăm rõ ràng, bằng không tùy tiện ra ngoài cũng không tiện.
Ai biết nơi này có phải hang ổ của Minh Giáo hay không.
Hắn ho khẽ một tiếng, tiểu nha hoàn đang ngủ gật trên bàn nghe thấy động tĩnh, tức khắc ngẩng đầu lên,
- Ngươi tỉnh rồi à.
Lý Ngư quấn chăn nhỏ trên người, cười hỏi:
- Đây là nơi nào?
- Nơi này á, ngươi đoán đi.
Lý Ngư nhìn tiểu nha hoàn xinh đẹp đáng yêu, trong lòng lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, mũi chân điểm đất, tùy thời chuẩn bị chuồn.
Đột nhiên xuất hiện trong một căn phòng xa lạ, cái này đã vượt quá tuyến cảnh giới trong lòng Lý Ngư, hắn híp mắt nói:
- Chắc không phải là nhà ta rồi?
- Có thể nói như vậy.
Ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm, thanh âm này trong trẻo mềm mại, mang theo một chút lãnh ý.
Ở cửa có người đi vào, váy dài vàng nhạt, hai tay chắp sau mông, đi vào trong phòng.
Thần sắc của Lý Ngư trở nên mừng rỡ, vừa định lên tiếng, đột nhiên nhướng mày,
- Ngươi là?
- Ta là muội muội của ngươi, hảo tỷ phu.
Người đến có bộ dạng chín phần tương tự với Đại Kiều, chỉ là ánh mắt sắc bén, dáng người gầy hơn một chút, không mượt mà như Đại Kiều.
Trên mặt nàng ta cũng không có vẻ ngây thơ của Đại Kiều, mà có thêm mấy phần lanh lợi.
Quấn áo trên người nàng ta có có vài phần thần vận của quần áo Đại Đường, thời thượng hơn cung nữ danh môn Giang Đông.
- Tỷ phu tỉnh rồi à, sao không gọi ta?
Tiểu nha hoàn vội vàng đứng ra phía sau nàng ta, nói:
- Tiểu thư, hắn vừa tỉnh.
Đây là Tiểu Kiều?
Lý Ngư hơi thả lỏng một chút, nói:
- Thì ra đều là người quen, ta cùng với tỷ tỷ ngươi, ha ha...
- Không cần nói, ta biết rồi.
Lý Ngư ngạc nhiên,
- Ngươi làm sao mà biết được?
- Ngươi trôi dạt ở trên sông, tự tuyệt hô hấp, hạc giấy trên người bay ra, bằng không ngươi cho rằng sao ta có thể tìm thấy ngươi.
Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thứ này, hắn lặng lẽ thử Phong Nguyệt Bảo Giám một chút, phát hiện Ngũ Tiết Trượng và Ngũ Hành Lệnh của mình đều vẫn còn, không khỏi thầm gật đầu.
Lần này xem như là đào xuất sinh thiên rồi.
Có điều cũng triệt để đắc tội với Minh Giáo.
Cũng may rận nhiều thì không ngứa, Phật môn, thần điện cộng lại cũng phải trên dưới một trăm vạn người, cũng chẳng ngại thêm một Minh Giáo.
- Chỗ này là phủ đệ của Đô đốc Chu Du à?
Lý Ngư có chút đau đầu, hắn không thích nhất chính là Chu Du, nếu thực sự đến trong nhà Chu Du, khẳng định là lại bị hắn tính kế.
Nhất là hắn vừa ở Giang Nam Đạo mất cả đống người, chắc sẽ không lại dùng mình để tính kế Đại Tống chứ?
- Nơi này không phải Chu phủ, nơi này là Kiều phủ.
Thanh âm của Tiểu Kiều có chút bất mãn, nụ cười cũng cứng lại trên mặt.
Không khí có chút xấu hổ, từ chỗ Đại Kiều mà tính, Tiểu Kiều trước mắt đúng là thân nhân của mình. Nhưng dẫu sao cũng vừa gặp mặt, chưa quen thuộc lẫn nhau.
Bụng Lý Ngư lại vang lên, phá đi không khí xấu hổ này.
- Ha ha, đói bụng một ngày, có chút không chịu nổi.
- Tỷ phu không phải là đói bụng một ngày, chỉ là được vớt lên đã mười lăm ngày rồi, còn ngâm trong nước thì sợ là không phải chỉ một tháng.
Khóe miệng Tiểu Kiều cong lên, nói:
- Đi phân phó nhà bếp, làm chút đồ ăn chiêu đãi. . . Tỷ phu.
Lý Ngư nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng ta, thầm nghĩ trong lòng, tiểu di tử đột nhiên xuất hiện này nhìn có vẻ không đơn giản.
- Vậy cám ơn muội muội đã khoản đãi.
- Ta và tỷ tỷ của ta sinh ra cùng một ngày, ngươi gọi nàng ta là gì?
Lý Ngư gãi gãi đầu, mình quả thật không lớn bằng Tiểu Kiều, hắn ngoan ngoãn nói:
- Gọi Đại Kiều tỷ.
- Vậy ngươi gọi ta là Tiểu Kiều tỷ.
- Thế không phải là loạn bối phận à, ngươi biết, ta và tỷ tỷ ngươi...
Tiểu Kiều cười rất ngọt, nói:
- Chúng ta ai luận người nấy.
Hiện tại Lý Ngư hy vọng muội muội đột nhiên xuất hiện này ra ngoài một lát.
Để mình tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, hỏi tình huống trong đoạn thời gian này.
Hắn cười nói với tiểu nha hoàn:
- Làm phiền vị muội muội này, tìm cho ta một bộ quần áo để mặc.
- Đạo bào của ngươi đã sớm nát rồi, khi đi lên không mặc gì cả, trong phủ chúng ta một bộ quần áo nam nhân cũng không có.
Những lời như vậy, từ miệng của tiểu nha hoàn nói ra thì còn được, nhưng từ trong miệng Tiểu Kiều nói ra, ít nhiều có chút không thích hợp.
Dòng nước chảy xiết như vậy, ở đáy nước lại có rất nhiều chạc cây, đá nhô, xé rách quần áo cũng không phải là không thể, Lý Ngư quấn chăn, cả người không được tự nhiên.
- Vậy các ngươi có thể ra ngoài một chút không, tự ta tìm đồ để mặc?
Tiểu Kiều cười một tiếng, xoay người bước đi, tiểu nha hoàn cũng đi theo.
Lý Ngư bấm một ẩn nặc quyết, đi tới ngoài phòng, chỉ thấy ban công thuỷ tạ, lịch sự tao nhã phi phàm, nhưng không có lấy một thị vệ.
Nơi này quả nhiên không phải phủ Đô đốc, chỉ là một biệt uyển.
Lý Ngư thở hắt ra một hơi, hắn đi một vòng trong sân, toàn là nha hoàn bà tử.
Nơi này không lớn, chung quanh cũng không có hộ gia đình khác ở, vì sao Tiểu Kiều lại ở đây?
Tôn Sách và Chu Du, năm đó hăng hái hăm hở, phá thành trì, đoạt không ít thiên kim hào môn không chịu quy thuận.
Đáng tiếc hai người bọn họ không có lá gan đó, đi chạm vào Giang Đông nhị Kiều sinh ra vào khắc âm, giờ âm, tháng âm, năm âm.
Đây là Lý Ngư năm mươi bước cười một trăm bước. Tuy hắn cười người ta, lại không nghĩ tới, bản thân mình cũng có cơ hội âu yếm, lại vẫn không dám cùng đi tới một bước cuối cùng với Đại Kiều.