Lý Ngư ngón tay hướng xuống dưới, Ngũ hành chi lực ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, cùng Ngũ Hành Lệnh ở ngoại vi thân thể chậm rãi xoay tròn.
Ngón tay hắn vừa động, trong bàn tay xuất hiện một thanh bảo đao, chính là thanh Lý Tuấn cho nợ.
Ở phía trước hắn, thân hình Phương Tịch như núi, không cầm binh khí, tay không đứng tại chỗ, làm ra trạng thái phòng thủ.
Bản thân hắn không sợ Lý Ngư, nhưng nếu nói muốn hắn ra tay trước, vậy thì không tiện trực tiếp tiến lên.
Thân hình Lý Ngư vừa khẽ động, đã giống như một mũi tên, hóa thành một đạo hàn mang lao về phía Phương Tịch.
Người bên dưới lại cười phá lên.
- Lấy cứng chọi cứng với Minh Vương?
Phương Tịch đứng yên tại chỗ, ngự phong bồng bềnh, gào to một tiếng, hai mắt tỏa ra tinh mang.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng bâng quơ nắm lấy bảo đao của Lý Ngư, thân hình của Lý Ngư khựng lại, tay cầm đao không ngờ không rút ra được.
Phương Tịch dũng mãnh phi thường như vậy, phía dưới lại bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lý Ngư bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ đao, Phương Tịch cầm đao trong tay, búng một cái, nói:
- Hảo đao!
Một đạo hàn băng đánh tới, Phương Tịch cũng cười cười tránh khỏi, băng thứ đó giống như có mắt, từ một góc độ xảo quyệt bay vòng về.
Phương Tịch kẻ tài cao gan cũng lớn, Lý Ngư vốn không phải là đối thủ của hắn, còn đang bị trọng thương.
Cả người hắn chấn động, trên cánh tay lấp lánh ánh sáng màu lửa đỏ, hòa tan băng thứ.
Tựa hồ là không muốn tiếp tục đánh nữa, Phương Tịch tung người lên, cánh tay tráng kiện điểm về phía ngực Lý Ngư.
Đằng giáp thuẫn trên người Lý Ngư lập tức vỡ nát, phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống đất.
Vầng sáng trên người hắn biến mất, Ngũ Hành Lệnh cũng biến mất, nằm dưới đất không nhúc nhích.
- Ha ha, lại là phân thân à?
Phương Tịch giậm chân, thổ địa trên mặt đất lập tức vỡ ra một lỗ thủng, từ bên trong lôi ra một Lý Ngư.
Mà Lý Ngư rơi xuống đất thì hóa thành một cành cây.
- Giao Ngũ Hành Lệnh ra.
Phương Tịch nhướng mày, dùng sức bấm một cái, Lý Ngư mà hắn đang xách trong tay cũng hóa thành một cành cây.
- Ta xem ngươi còn có bao nhiêu phân thân!
Phương Tịch có chút tức giận rồi, hắn bổ một chưởng về phía cổ thụ, đánh hạ hai Lý Ngư, sau khi rơi xuống đất, hóa thành hai quả dại.
Tuy hắn có một thân bản sự, nhưng đánh với đối thủ như vậy, cũng có sức mà không sử ra được.
Tư Hành Phương phát giác ra quẫn cảnh của Minh Vương, mắt đảo quanh, lớn tiếng nói:
- Tên này trộm chí bảo trong giáo ta, hiện giờ đã bị Minh Vương đả bại, các huynh đệ cùng bắt hắn lấy lại Ngũ Hành Lệnh.
Vừa dứt lời, người Minh Giáo đã sớm nóng lòng cùng thi triển thần thông, đánh hạ rất nhiều phân thân.
Có cái trốn trong tường, có cái chôn ở dưới đất, có cái dung nhập vào trong cây cối.
Công pháp của Lý Ngư đúng là quá bỉ ổi, dù là Minh Giáo người đông thế mạnh, cũng có chút quýnh lên.
Đột nhiên, lỗ tai Phương Tịch khẽ động, đột nhiên quay đầu lại.
Cỗ phân thân thứ hai hắn đánh hạ biến mất, có một thanh âm nhỏ tới không thể nhỏ hơn truyền đến.
Hắn giậm chân một cái,
- Ở đây!
Phương Tịch có chút không dám tin, phân thân vừa rồi không ngờ là thật, sau khi hắn rơi xuống đất liền thổ độn.
Thừa nhận một quyền của mình, chẳng những không chết, còn có thể thi triển thổ độn?
Tuy Phương Tịch không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Hậu Thổ Quyết của Lý Ngư vừa thôi động, trốn chạy trong đất vô cùng nhanh chóng.
Ở trong đất, hắn lại nặn ra mấy chục phân thân, chạy ra bốn phương tám hướng.
Lý Ngư chân chính, trong ngực khí huyết nhộn nhạo, Cửu Dương Thần Công của Phương Tịch quả nhiên có chút lợi hại.
Một quyền này thiếu chút nữa thì triệt để đánh chết hắn, đến bây giờ vẫn khó có thể hoàn toàn khống chế khí hải.
Đáng tiếc, cho dù lợi hại tới mấy, chỉ cần không thể một kích tất sát, Lý Ngư vẫn có thể tự chữa.
Trước mắt không có thời gian chữa thương, hắn chỉ có thể cố nén đau đớn, nhanh chóng trốn chạy.
Không ngừng có phân thân bị bắt ra, Lý Ngư biết, nếu mình không tìm một nơi nhiều nước, dùng Thủy Tự Quyết đúng lúc thì có khả năng sẽ xong đời.
Hắn thuận theo hơi nước trong đất, rất nhanh chạy đến bờ sông, mắt nhắm lại, ngăn cách tất cả khí tức, chìm xuống đáy sông.
Hắn không dám dùng một tia linh lực, chỉ có thể hoàn toàn ngăn cách bản thân, không để tiết ra một chút khí tứcnào.
Lý Ngư lúc này giống như một cành cây ở đáy sông, theo nước chậm rãi chảy đi.
Ngực đau đớn, khó có thể chịu đựng, Lý Ngư không dám thôi động Thủy Tự Quyết, sợ dẫn tới người Minh Giáo.
Vừa rồi Hậu Thổ Quyết của mình đã bị Phương Tịch phát hiện.
Cường hành phong bế linh lực, Lý Ngư giống như một phàm nhân, hắn bị một quyền của Phương Tịch đánh cho ngũ tạng lục phủ có tổn thương.
Đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến khắp toàn thân, Lý Ngư cắn răng cố chịu, lúc này, sử dụng một chút linh lực, có khả năng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tốc độ nước chảy ở dáy nước rất xiết, không ngừng cuốn Lý Ngư, đập vào đá dưới đáy nước, da đầu chảy máu, lại tăng thêm vô số đau đớn.
Lý Ngư đã sắp đến bên rìa sụp đổ, ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng hai mắt tối sầm, hôn mê ở đáy nước.
...
Tả Từ và Bạch Mao ngơ ngác nhìn nhau.
- Tiểu tử đó đi đâu rồi?
Tả Từ lắc đầu,
- Ta cũng không biết, ngươi có thể cảm nhận được khí tức của hắn không?
- Không thể.
Tả Từ líu lưỡi nói:
- Kỹ xảo chạy thoát thân này, lại cho hắn thêm mấy năm, sẽ vượt qua hai chúng ta.
- Bản sự gây chuyện cũng vậy. Mới bao lâu đã đắc tội với cả Phật môn, vu sư, Minh Giáo, còn là loại đắc tội tới chết.
- Hắn phong bế toàn bộ khí tức, sẽ không bị ngạt chết chứ?
Tả Từ nói xong, tự lắc đầu,
- Ta nhất định là điên rồi, người của Thái Bình Đạo, sao lại có thể ngạt chết.
Bạch Mao đột nhiên mỉm cười, lăn trên mặt đất, nói:
- Đây có thể là Đại lương hiền sư không giống Đại lương hiền sư nhất từ trước tới nay.
- Hắn thế nào không quan trọng, đáng tiếc Ngũ Hành Lệnh cũng không lấy được rồi.
Nói tới Ngũ Hành Lệnh, trong mắt Bạch Mao tỏa ra ánh sáng, thậm chí liếm liếm môi.
Tả Từ cười nói:
- Có phải ngươi cũng giống như Lý Ngư, bị hòn đá bên cạnh hắn lây bệnh rồi không, Ngũ Hành Lệnh không phải pháp bảo bình thường, thứ này ở trên người ai, người đó chính là cái đích cho mọi người nhắm vào.
Lý Ngư đào tẩu dưới mí mắt của quần hào Minh Giáo, triệt để trêu chọc bọn họ một phen.
Tất cả mọi người cảm thấy mất mặt, lão đầu áo tím lại như cha chết mẹ chết.
Phương Tịch nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên cao giọng bật cười, nói:
- Sao? Chán nản à, chẳng lẽ không tìm được à? Thánh Hỏa có thể chỉ dẫn chúng ta một lần, cũng có thể chỉ dẫn lần thứ hai. Nếu thật sự không lấy được, cũng chỉ có thể chứng minh, vẫn chưa tới lúc. Khi không có Ngũ Hành Lệnh, huynh đệ chúng ta vẫn tiêu sái khoái hoạt, tung hoành bễ nghễ, đánh cho triều đình và Đông Ngô không ngẩng đầu lên nổi. Sao xuất hiện một Ngũ Hành Lệnh, không có được, huynh đệ của Phương Tịch ta lại sa sút tinh thần như vậy?
Lúc này mọi người mới xốc lại tinh thần.
Phương Tịch gật đầu, nói:
- Truyền lệnh xuống, bất kể là như thế nào, cũng phải tìm được Lý Ngư, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hắn đi đến chỗ Lý Ngư chạy trốn vừa rồi, nhặt quả dại trên mặt đất đó lên.
- Thú vị, Chính Kinh Đạo Trưởng, người mới nổi của triều đình Đại Tống... Không ngờ là dùng công pháp của Thái Bình Đạo.