Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 219: Đơn đấu

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư chính là đang chờ cơ hội này, tay hắn lật một cái, chuẩn bị đỡ một đao.

Trong quang thuẫn, Tống Giang biến sắc, vươn tay ra cản.

Nếu bị hắn đỡ lấy, chỉ sợ cánh tay sẽ bị chặt đứt.

Lí Quỳ thấy thế, lại bảo vệ trước người Tống Giang. Một đao này đánh vào trên người Lí Quỳ, sau lưng hắn máu tươi bắn ra, xương trắng đã có thể thấy được lờ mờ.

- Con mẹ ngươi!

- Thiết Ngưu.

Tống Giang ở trong quang thuẫn, vươn tay ra phất một cái, vết thương của Lí Quỳ mới ngừng chảy máu.

Lí Quỳ cũng quát to một tiếng, nóng nảy dị thường, lông dựng đứng lên. Bộ dạng hiện tại này của hắn, nếu xuất hiện ở ven đường, không cần chém người, chỉ là dọa thôi cũng có thể hù chết cả đống rồi.

Lý Ngư không rảnh bận tâm tới hắn, ngón tay khẽ động thôi động Duệ Kim Quyết.

Phía trên quang thuẫn, hiện ra hình kim trùy (dùi màu vàng), như có thực chất.

Hắn dùng toàn bộ linh lực mà Ngũ Hành Trận truyền tới để thôi động Khinh Thân Phù, lúc này đã đạt tới cực hạn.

Lý Ngư vừa động thân, chính là tốc độ cực hạn.

Tốc độ này cộng thêm sự sắc bén của Duệ Kim Quyết, lực tiến lên rất mạnh, Lý Ngư tự thấy đủ để phá trận pháp của Bao Đạo Ất.

Đây là nguyên nhân Lý Ngư đưa linh lực của mình tới trên Khinh Thân Phù, hắn từ lúc ban đầu đã thiết kế sẵn phương pháp trốn chạy.

Dị biến nổi lên, bên hắn vừa động, người Minh Giáo liền hồi thần, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Bao Đạo Ất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xanh mét, bảo kiếm bản mệnh của hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn tan.

Duệ Kim Quyết là sắc bén không thể đỡ.

Mắt thấy sắp lao được ra ngoài, trong lòng Lý Ngư mừng rỡ, mình quả nhiên là nay đã hơn xưa.

Quần hung (đám người hung dữ) của Minh Giáo là người dám đại náo hoàng thành vẫn toàn thân trở ra, đánh cho Cam Hưng Bá liên chiến liên bại, hiện tại cao thủ tề tụ vẫn để mình chạy thoát.

Hắn còn chưa kịp cao hứng quá lâu, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý, vội vàng nghiêng đầu tránh né.

Từ bên tai hắn, một cây băng châm sượt qua, lần này tuy dựa vào Khinh Thân Phù nhanh nhẹn trốn thoát, nhưng vẫn cắt rách da dưới tai, chỗ băng châm cắt qua phát ra cảm giác nóng rát.

Vô cùng lạnh giá cùng với nóng bỏng, kỳ thật luôn là cùng một loại cảm giác.

Trên đại thụ dưới người, một người ăn mặc như võ tướng cười nói:

- Tiểu tử, trộm đồ rồi còn muốn chạy à?

Lý Ngư không ngờ, lần này Minh Giáo lại thận trọng như vậy, không ngờ bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đây là dưới tình huống không biết trong chùa cổ có người đến, lại có thể bày ra trận thế vạn vô nhất thất như vậy, có thể thấy được bọn họ coi trọng Ngũ Hành Lệnh này tới mức nào.

Càng là như vậy, mình lại càng không chịu giao ra.

- Tiểu huynh đệ, ngươi giao ra Ngũ Hành Lệnh đi, ta cam đoan sẽ tha cho ba người các ngươi rời khỏi.

Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, ở phía trước không ngờ có một đại hán đang đứng.

Sắc mặt hắn vẫn như thường, thân thể giống như tháp sắt, sau khi xuống ngựa lại càng lộ ra vẻ khôi vĩ. Khuôn mặt màu tím đen hình chữ quốc, mặt rộng miệng vuông, chính là Phương Tịch đứng đầu Minh Giáo.

- Tiểu huynh đệ, Ngũ Hành Lệnh chính là chí bảo trong giáo ta, nếu ngươi muốn khác có thể cho thì cho, nhưng cái này thì không thể lấy đi được.

Lý Ngư cười nói:

- Theo ta được biết, Minh Giáo thành lập cũng chưa lâu, mà ngôi chùa cổ này đã sớm đổ nát, chỉ sợ còn sớm hơn lúc Minh Giáo các ngươi thành lập, ta ở trong chùa cổ này nhặt được bảo vật, sao lại thành đồ của Minh Giáo ngươi?

Bên cạnh Lý Ngư, năm lệnh bài nhẹ nhàng di động, đang tỏa ra linh lực dồi dào.

Lão nhân áo tím ở bên dưới nhìn lệnh bài, mắt trợn trừng, lờ mờ ánh ra lệ quang.

Hai tay hắn xòe ra, trong miệng lẩm bẩm, người Minh Giáo chung quanh lại đều không cho là đúng.

Đã sớm nghe nói Minh Giáo là nồi thập cẩm, người nào cũng có, được cho là liên minh của người thất ý trong lục triều.

Hôm nay được gặp, quả nhiên là vậy.

- Thực không dám giấu, Ngũ Hành Lệnh chính là trấn tự chi bảo của Đại Quang Minh Tự, mà Minh Giáo chúng ta kế thừa y bát của Đại Quang Minh Tự, lại nhìn vị lão tẩu kia đi, chính là hậu nhân của Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự?

Lý Ngư chưa từng nghe qua, chùa cổ này khẳng định không phải Đại Quang Minh Tự, như vậy chùa cổ này bị tiêu diệt, chính là Đại Quang Minh Tự gây nên?

Hắn cười ha ha nhìn Phương Tịch, nói thật, ấn tượng của hắn đối với người Minh Giáo là không tồi.

Nhưng dưới âm soa dương thác, hai bên đã định trước là thế như nước lửa, mình không thể giao ra Ngũ Hành Lệnh, bọn họ cũng sẽ không thật sự không tính toán chuyện mình giết nhiều người của bọn họ như vậy.

Chỉ nhìn thái độ của Bao Đạo Ất đối với mình là biết, nếu thực sự rơi vào trong tay Minh Giáo, tuyệt đối là không có kết cục tốt.

Sở dĩ bọn họ đến bây giờ vẫn khách khí như vậy, đơn giản là vì kiêng kị mình hủy diệt Ngũ Hành Lệnh, dưới ném chuột sợ vỡ đồ, không dám sử ra toàn lực vồ giết mình.

Thương thế trên người Lý Ngư đang lặng lẽ khôi phục, đây là một ưu thế của hắn, người Minh Giáo vẫn chưa biết năng lực khôi phục của hắn.

Hắn ho khẽ một tiếng, lau ra tia máu, nói:

- Minh Giáo hôm nay là quyết tâm ỷ vào nhiều người bắt nạt ít người?

- Ồ? Ngươi muốn đơn đả độc đấu à?

Phương Tịch cười nói:

- Ngươi là Chưởng giáo, ta cũng là Giáo chủ, hai chúng ta chém giết một đôi, đã tính là công bằng chưa?

Giáo đồ Minh Giáo ở bên dưới cười ha hả, hiển nhiên bọn họ vô cùng tín nhiệm Phương Tịch, biết thực lực của Giáo chủ nhà mình.

Lý Ngư cười dài nói:

- Tốt.

Phương Tịch không ngờ hắn thực sự dám đáp ứng, sau khi ngây ra một thoáng lập tức xắn tay áo.

Tống Giang nhỏ giọng nói:

- Ta nghe người ta nói, Cửu Dương Thần Công của Phương Tịch đã luyện đến xuất thần nhập hóa, đạt tới hóa cảnh, ngươi chưa chắc đã là...không, ngươi khẳng định không phải là đối thủ của hắn.

- Thử một lần đi, Tống đại ca, ở bờ sông ngoài rừng, có hai đồ đệ của ta và một thiếu nữ. Nếu ta có gì bất trắc, kính nhờ huynh trưởng đưa người đến Biện Lương, truyền vị trí Chưởng giáo lại cho... Chu Vũ.

Bản thân Lý Ngư có lòng tin chạy trốn được, Ngũ Tiết Trượng và Ngũ Hành Lệnh trong tay, tu đủ năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, muốn chạy thoát thân vẫn có chút tự tin.

Nhưng chỉ sợ là bị thương quá nặng, cho nên cố ý nói như vậy. Để tránh mình trong thời gian dài không thể quay về, nội bộ tông phái lại rối loạn.

Quan trọng hơn là, hắn cố ý nói cho người Minh Giáo nghe thấy, để bọn họ triệt để tin mình bị thương rất nặng.

Tống Giang này mặt mũi rất lớn, danh hào trên giang hồ lại vang dội, chắc Minh Giáo cũng sẽ không làm khó hắn.

Dẫu sao hắn không lấy đồ của Minh Giáo, cũng không có xích mích gì với Minh Giáo, huynh đệ của hắn quá nhiều, nếu không phải là tất yếu, không ai muốn giết Tống Giang.

Giết một mình hắn không quan trọng, tương lai sợ rằng sẽ phải đối mặt với các loại trả thù và ám sát nhiều vô kể. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, huynh đệ của hắn đều là kỳ nhân dị sĩ, không nói chắc được lúc nào sẽ trúng chiêu.

Tống Giang do dự một chút, vẫn gật đầu, dẫn theo Lí Quỳ lui sang một bên.

Quả nhiên, người Minh Giáo không để ý đến hắn, Ngũ Hành Lệnh bay bên cạnh Lý Ngư, mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là Ngũ Hành Lệnh, cái khác không quan trọng.

Phương Tịch nhìn Lý Ngư, nói:

- Ngươi có thương tích trong người, vốn ta là không nên giậu đổ bìm leo, nhưng Ngũ Hành Lệnh đối với Minh Giáo chúng ta mà nói là quan trọng, ta thắng cũng không vẻ vang gì. Xin ra chiêu trước đi.

Tống Giang thầm gật đầu, Phương Tịch này tính tình không tồi, xứng đáng là hảo hán.

Lý Ngư lại không có bị loại tâm tư này của hắn, hắn ra sức ho khan mấy tiếng, lại ho ra bọt máu, làm bộ như đã nỏ mạnh hết đà.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)