Khi lão nhân áo tím tới gần, người khác trong Minh Giáo cũng có chút thả lỏng.
Dẫu sao nơi này cũng bị bao vây trùng trùng, còn có kiếm trận của Bao Đạo Ất, Lý Ngư muốn đào tẩu có thể nói là khó như lên trời.
Lão nhân áo tím cũng có chút kích động, Ngũ Hành Lệnh tái hiện thế gian, đây là chứng tỏ Minh Giáo sắp quật khởi.
Thánh Hỏa vĩnh viễn bốc cháy, vĩnh viễn bất diệt, nó cuối cùng cũng mang đến ánh sáng cuối cùng cho tín đồ của mình.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Vương, lật đổ Đại Tống, thay thế vào đó, cuối cùng thì nhất thống lục triều.
Tất cả hy vọng tươi sáng này đã ở ngay trước mắt, tâm nguyện của các tiền bối Đại Quang Minh Tự năm đó, sẽ được thực hiện bởi đám người thời mình.
Nếu mình sống đủ lâu, chắc có thể nhìn thấy ngày đó.
Sau khi Lý Ngư tu thành Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đã đánh hai trận ác chiến.
Một lần đối mặt với ma đầu Hồng Hài Nhi, tuy thực lực của hắn tăng nhiều, vẫn bị áp chế, đây là chuyện bất đắc dĩ.
Thực lực của Hồng Hài Nhi quá mạnh, đương thời không có mấy ai là địch thủ, bại bởi hắn cũng không mất mặt.
Lần thứ hai một mình đối mặt với năm bộ lạc của Nam Cương, Lý Ngư vốn không sợ, nhưng có người chuyên môn nhằm vào hắn, bày ra đại trận ngăn cách ngũ hành, khiến hắn thiếu chút nữa thì gặp hạn.
Rất nhiều lúc đánh nhau là không có liên quan trực tiếp tới tu vi của ngươi, nếu không mọi người ngồi xuống xem tu vi của ai cao hơn là được rồi.
Tranh đấu với người ta, nếu có thể biết người biết ta, tỷ lệ thắng sẽ tăng nhiều.
Ví dụ như nói tu vi của Hồng Hài Nhi thông thiên, nhưng lại trúng chiêu của Đại Mộng, đó là một con tiểu yêu vừa hóa hình, linh trí mới mở được một nửa.
Tả Từ tu thành Kim Đan Đại Đạo, trở thành lục địa thần tiên, cảnh giới tu vi cao vô biên, đuổi thẳng tới Lục Áp.
Nhưng ngươi thực sự bảo hắn đối chiến với Lục Áp, chắc Lục Áp dùng một ngón tay cũng có thể miểu sát Tả Từ.
Đấu pháp với người ta, là cần thiên phú và kỹ xảo, cái này quan trọng hơn cảnh giới tu vi.
Trong thời không lục triều này, cảnh giới tu vi, quyết định điểm cao nhất của ngươi, chứ không phải là hồng câu hoàn toàn không thể vượt qua.
Mắt thấy lão nhân áo tím càng tới càng gần, bàn tay Lý Ngư khẽ động, trong tay xuất hiện một cây mây.
Phong ấn bên trên tự động phá giải, để lộ ra bản thể không hề bắt mắt của nó.
Cầm Ngũ Tiết Trượng này, cả người Lý Ngư tràn đầy linh lực cuồn cuộn, cảm giác quen thuộc đó khiến hắn nhớ tới sự thống khoái khi chiến đấu ác liệt với Hồng Hài Nhi.
Không đợi người của Minh Giáo có phản ứng, ngón tay Lý Ngư khẽ động, ở bên cạnh hắn, năm lệnh bài vờn quanh.
Năm lệnh bài này có màu vàng kim, xanh, đen, đỏ, vàng. Dựa theo trận pháp Gia Cát Lượng truyền thụ, Ngũ Hành Lệnh rơi xuống trận cước, linh lực phát ra còn cuồn cuộn hơn Ngũ Tiết Trượng.
Ba người Lý Ngư và Tống Giang, Lí Quỳ ở trung tâm, đắm chìm trong trong vầng sáng nhu hòa, cả người lâng lâng giống như không có trọng lượng.
Mắt Phương Tịch sáng lên,
- Quả nhiên là Ngũ Hành Lệnh!
- Quả nhiên là Ngũ Hành Lệnh!
Người Minh Giáo đã không nhịn được mà hoan hô chúc mừng, dường như nghiệp lớn chấn hưng Minh Giáo của bọn họ đã sắp sắp thành công.
Chỉ có mấy người, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hiện giờ Lý Ngư đã trở nên mạnh hơn vừa rồi vô số lần.
Hắn dùng Ngũ Hành Lệnh, bày ra Ngũ Hành Trận, tay cầm Ngũ Tiết Trượng, tu luyện cũng là Thái Bình Thanh Lĩnh Thư.
Mỗi một thứ đều hỗ trợ lẫn nhau, gia trì cho nhau cực lớn.
- Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân!
Lý Ngư gấp giọng thì thầm, ngón tay hắn khẽ động, một đạo linh chú hiện lên, gia trì ở trên người mình.
Bao Đạo Ất ôm bụng, bật cười:
- Khinh Thân Phù, ha ha ha ha, ha ha ha ha, hắn không ngờ bấm một Khinh Thân Phù.
Khinh Thân Phù, chính là phù triện đơn giản nhất của đạo gia, trên cơ bản phương sĩ nhập môn đều học món này.
Tiếng cười của Bao Đạo Ất im bặt, dưới nhiều sự gia trì như vậy, Lý Ngư sử ra Khinh Thân Phù, hiệu quả đâu chỉ hơn trước cả mấy vạn lần.
Mỗi một bước của hắn đều có thể lưu lại một đạo tàn ảnh, ngón tay Lý Ngư khẽ động, trong sân xuất hiện mấy trăm Lý Ngư, hơn nữa số lượng vẫn đang tăng lên.
- Thanh Mộc Quyết... Phương pháp phân thân, quả nhiên lợi hại.
Phương Tịch lẩm bẩm.
Hắn liếc một cái liền nhìn ra thủ đoạn mà Lý Ngư đang dùng, có điều thứ này trên cơ bản chính là dương mưu, ngươi có thể thoải mái nói ra, nhưng không có mấy ai có thể xử lý được.
Dẫu sao nhiều phân thân như vậy, cho dù tìm từng cái, cũng sức cùng lực kiệt, những phân thân này có một số thủ đoạn công kích của Lý Ngư, nếu thực sự để mặc cho chúng đánh, không ai dám khinh thường.
Lý Ngư không rảnh nghe hắn khen ngợi, tập trung tất cả tinh thần, trên tay các phân thân đều hiện lên một đạo kim quang.
Lý Ngư vung Ngũ Tiết Trượng, một đạo cuồng phong lập tức nổi lên, thổi cho chung quanh tường sập cây đổ, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.
Tiếng gió gào thét, giống như một con cự thú nổi giận đang gầm rú, chấn cho lỗ tai người ta tê dại.
Trước người Phương Tịch, lão nhân áo tím thiếu chút nữa thì bị thổi bay, Thạch Bảo hừ lạnh một tiếng, đè vai hắn lại.
Hắn giơ một cây phách phong đao, công tới Lý Ngư.
Tuy phân thân của hắn rất nhiều, nhưng Thạch Bảo chỉ nhìn chằm chằm chân chân thân của Lý Ngư, bổ xuống.
Lý Ngư nghiêng người tránh né, Tống Giang cũng tránh đúng lúc, chỉ có Lí Quỳ là trúng một đao này.
Vai phải bị phách phong đao bổ trúng, cơ hồ chém nát xương tỳ bà. Hắn vừa đứng lại, máu tươi đã tuôn ra, nhuộm đỏ nửa người.
Trên mặt Thạch Bảo chỉ còn lại vẻ dữ tợn. Ở trong tay hắn, trường đao màu đỏ này giống như vừa hút máu, mùi máu tanh càng dày đặc.
Ở bên cạnh hắn, có một tên mập, rung một thân thịt béo, cười ha ha, cất bước chạy tới, vừa dang hai tay, đánh ra một quả cầu lửa về phía Lý Ngư.
Khi quả cầu lửa sắp đến trước mắt, tỏa ra vô số tia lửa,
- Để bần tăng đến siêu độ hắn, cầm lại Ngũ Hành Lệnh.
Tuy Lý Ngư cũng biết đây là một bảo bối, lần trước ở Ích Châu, hắn đã chính mắt kiến thức sự đáng sợ của thứ này. Nhưng hắn vẫn không ngờ, Ngũ Hành Lệnh này lại khiến người Minh Giáo trở nên khác thường như vậy.
Hòa thượng béo vừa dứt lời, trên đầu đã trúng một đòn, thanh âm giòn tan khiến người ta hoài nghi. Vào khoảnh khắc Ngũ Tiết Trượng chạm tới đầu hắn, hòa thượng béo bị đánh trúng mắt trợn trừng.
Không đợi hắn có phản ứng, Lý Ngư đã bỏ qua đối thủ này.
- Đốt hết vạn vật!
Lý Ngư quát khẽ một tiếng, lại vung Ngũ Tiết Trượng, lúc này đã có chút cật lực.
Nắm Ngũ Tiết Trượng trong tay, Lý Ngư cảm thấy linh lực vô cùng vô tận, nhưng Ngũ Tiết Trượng lại càng lúc càng nặng.
Trên trời một đoàn liệt hỏa của Phượng Hoàng, tán thành vô số quả cầu lửa nhỏ bắt đầu đánh xuống dưới.
Phải mau chóng đào tẩu!
Mắt thấy Thạch Bảo và Mộc Giải hòa thượng không hàng phục được Lý Ngư, ở phía sau Phương Tịch, một hán tử trung niên đi ra.
Hắn cúi người đỡ tay, đè lại máu trong miệng đang hộc ra, còn đỡ lại Mộc Giải hòa thượng đang bay về phía sau.
Theo một tiếng quát vang lên, một đạo thanh quang giống như nộ long chém ra, dừng lại ở vị trí phía trước quang thuẫn của Lý Ngư hai tấc.
Một đao này của nàng ta chém vỡ thanh quang thuẫn, tiếp theo hai chân giậm một cái, giống như mỹ nhân ngư nhảy lên cao, trong tiếng quát, nguyệt đao trong tay nàng ta đổi bổ thành gẩy, mũi đao đâm tới Lý Ngư.