Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 217: Không quân

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư cũng thuận theo hốc cây nhìn xuống, thấy một đại hán ngồi trên lưng ngựa, ăn mặc vô cùng mộc mạc.

Cái này không hợp với thân phận chiếm đại bộ phận thành trì Giang Nam của hắn, Phương Tịch để ngực trần, trên đầu quấn khăn đỏ, nhìn qua giống như một lão nông cường tráng nhà bên.

- Thánh Hỏa chỉ dẫn, sao có thể sai được, mau tìm kiếm chung quanh. Nếu có thể lấy lại Ngũ Hành Lệnh, Cam Ninh chính là một sợi lông chim, sớm muộn gì chúng ta cũng đánh qua sông, chiếm cung Vị Ương.

Hắn nói chuyện thô bỉ, người chung quanh đều cười rộ lên, nhìn ra được Phương Tịch thật sự rất được lòng người.

Sự ủng hộ của thủ hạ đối với hắn không phải là giả vờ.

Ngũ Hành Lệnh?

Lý Ngư cả kinh tới toát mồ hôi lạnh, xem ra bọn họ là tới tìm lệnh bài ngũ hành trong tay mình rồi, thì ra nó gọi Ngũ Hành Lệnh à.

Lần này thì phiền rồi.

Vốn đang tính để đám người này tìm thấy thứ mình muốn rồi cút đi, mình cũng thừa cơ mà chuồn.

Ai ngờ thứ bọn họ tìm lại đang ở trên người mình, bảo vật lớn nhất của Minh Giáo, chính là lệnh bài mà hai đồ đệ hiếu kính cho mình.

Ta còn quay lại để làm gì?

Tham dục chết tiệt này!

Sau này không bao giờ tham nữa...

Nhiều nhất chỉ tham thêm một lần thôi.

Lý Ngư đang cảnh tỉnh sâu sắc bản thân, nhưng Tống Giang ở bên cạnh hiển nhiên là không có giác ngộ này.

Hắc tư này nhìn trái nhìn phải, không hề sợ hãi, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, muốn đi ra kết giao với hảo hán Giang Nam bên ngoài một phen.

Cho dù có kết giới ngăn cách thanh âm, Lý Ngư vẫn nói rất khẽ:

- Đám người này đều là phản tặc, không phải dễ trêu chọc, ba người chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút. Bị bọn họ bắt được, hơn phân nửa là không có kết cục tốt.

- Ta thấy cũng chưa chắc.

Tống Giang lắc đầu, vừa định tiếp tục phát biểu ý kiến.

Lý Ngư trực tiếp nói:

- Thực không dám giấu, ta và bọn họ từng có khúc mắc, loại kết thù sinh tử ấy.

- Hả?

Tống Giang lập tức trở nên cẩn thận, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ đi.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Đoạn thời gian trước, ta theo Lâm công đi sứ Đông Ngô, trên đường đụng phải người Phương Tịch chặn giết. Ta và đám người Lý Tuấn, Dương Chí trong môn giết không ít huynh đệ của Phương Tịch.

Tống Giang lập tức xê dịch mông, ngồi vô cùng ngay ngắn, không dám phát ra một chút thanh âm nào nữa.

Lí Quỳ thấy đại ca sợ rồi, cũng không dám đi làm Minh Giáo chi chủ gì nữa, im lặng náu mình.

Ba người lập tức đều sợ, không khí trở nên cổ quái, không còn thoải mái như vừa rồi.

Lý Ngư cũng bị hai người bọn họ cảm nhiễm, rụt rè nhìn xuống, chỉ thấy trước người Phương Tịch, một lão đầu đứng ra.

Lão nhân này mặc áo dài màu tím, vô cùng lôi thôi, thân hình già nua lộ ra hơi còng còng, một mắt hơi nheo lại, râu lưa thưa dưới cằm run run trong gió.

Hai tay hắn nắm chặt một cây gậy gỗ, ngẩng đầu phát ra tiếng tụng kinh thê lương, ở đầu gậy gỗ tỏa ra một đạo hỏa quang.

Hỏa quang không hề sai lệch bắn thẳng cổ thụ ba người Lý Ngư đang ẩn thân, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung đến trên cổ thụ không hề được chú ý đó.

Bổn ý của Lý Ngư là không tồi, thứ bọn họ muốn tìm, sẽ không thể ở trong một thân cây được.

Ngón tay Bao Đạo Ất khẽ động, quát:

- Tật!

Bảo kiếm trong không trung ngưng kết ra một đạo kiếm khí, bổ tới cổ thụ.

Rầm một tiếng, vụn gỗ bay tán loạn, trên người Lý Ngư trào ra một đạo quang thuẫn, chặn kiếm ý lại.

Nhưng bọn họ cũng theo đó mà bại lộ trong tầm nhìn của người Minh Giáo.

- Lại là ngươi!

Bao Đạo Ất nghiêm mặt nói:

- Minh Vương, chính là tiểu tử này, ở trong hoàng thành làm hỏng một lần đại sự của chúng ta, sau đó hắn lại tới cung Thái Sơ Đông Ngô, dẫn cứu binh tới cho quân Tống.

- Thì ra ngươi chính là Chính Kinh Môn Lý Ngư.

Phương Tịch cười nói:

- Ta đã nghe Đặng Nguyên Giác nhắc tới ngươi, hắn cực lực đề cử với ta, nhãn quang của Đặng hòa thượng trước nay khá tốt, quả nhiên ngươi là nhân tài.

Hắn nhìn hai người da đen bên cạnh Lý Ngư, hỏi:

- Hai vị này là.

- Kẻ hèn chính là Vận Thành Tống Giang, đây là huynh đệ ta Thiết Ngưu.

Phương Tịch cười nói:

- Thì ra là Cập Thời Vũ Tống Công Minh, nghe nói ngươi ở Giang Châu đại náo một hồi, còn đánh Đồng Quán một trận, không ngờ lá gan không nhỏ, còn dám thơ thẩn ở gần đây.

Lý Ngư cười nói:

- Đúng là không khéo không thành chuyện, ba chúng ta hóng mát trong cây, không ngờ cũng có thể gặp được Phương đại giáo chủ. Tại hạ cũng nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh, ha ha ha ha.

Lão nhân áo tím chỉ vào Lý Ngư nói:

- Minh Vương, Ngũ Hành Lệnh ở trên người hắn.

- Vị lão nhân gia này, có phải lớn tuổi, mắt mờ rồi không. Ngũ Hành Lệnh gì? Ta hoàn toàn không biết. Nếu Minh Vương không tin, hiện tại ta cởi quần áo nhé?

Trong đám người Minh Giáo, có người xì một tiếng, mắng:

- Phì, đăng đồ tử, không đứng đắn.

Lý Ngư quay đầu nhìn một cái, không ngờ là nữ, dáng người cao gầy, trên mặt đeo khăn đen, không nhìn rõ dung mạo. Mặt hắn đỏ lên nói:

- Xin lỗi, không thấy có cô nương ở đây.

Phương Tịch cười nói:

- Cái này thì không cần, không biết tiểu đạo trưởng có nguyện ý để thủ hạ của ta lục xoát một lần không.

Lý Ngư xua tay nói:

- Nói như thế nào thì ta cũng là người đứng đầu một phái, nếu để các ngươi đến lục lọi, sau này còn thể diện gì mà đi gặp đồ tử đồ tôn của ta.

Sắc mặt Phương Tịch không hề thay đổi, vẫn cười vô cùng thuần phác,

- Tiểu Lý Chưởng giáo thông cảm một chút, Ngũ Hành Lệnh này, quả thật là trọng bảo của Minh Giáo ta, mất tích đã lâu, hiện giờ tái hiện thế gian, không khỏi khiến đám tín đồ chúng ta sốt ruột. Việc hôm nay, có gì mạo phạm xin bỏ quá cho, nếu quả thật không ở trên người tiểu Lý Chưởng giáo, ta nguyện ý tự mình bồi tội, để mặc tiểu Lý Chưởng giáo xử lý.

Sau khi hắn nói xong, không cho Lý Ngư thời gian, thời gian vung tay lên, hai người ở phía sau tiến lên.

Hai người này nhìn một cái liền biết chính là ngoan nhân, nhất là hán tử khôi vĩ ở bên trái, Lý Ngư thậm chí không nhìn ra tu vi của hắn.

Phương Tịch cười nói:

- Tống Công Minh không liên quan gì tới việc này, muốn đi thì xin cứ tự nhiên.

Tống Giang đảo mắt, nhìn Lý Ngư, nói:

- Ta và Lý Ngư tiểu huynh đệ rất hợp ý nhau, hơn nữa hắn còn từng cứu ta một mạng, nói gì cũng không thể đi trước. Có điều Thiết Ngưu huynh đệ của ta đúng là không liên quan gì tới chuyện nơi này, không bằng Minh Vương khai ân, để hắn rời khỏi trước.

- Ca ca không đi, Thiết Ngưu ta sao có thể đi được.

Tống Giang thở dài,

- Vậy đành chịu thôi, chúng ta cùng ở lại.

Lý Ngư có chút cảm động, Tống Giang vào lúc này không đi, quả thật là trọng nghĩa khí.

Ngươi nói hắn là giả vờ, vậy chính là dùng mạng để giả vờ, chỉ có thể nói là còn cảm động hơn là thật.

Những người trước mắt này, không phải là là hạng lương thiện gì, thủ hạ của Giang Nam Phương Tịch, ngay cả tạo phản cũng không để trong mắt, càng đừng nói tới là loại việc nhỏ như giết người này.

So sánh với đám lưu manh trên Lương Sơn, đây mới là một đám thái tuế trong nhân gian, ma chủ trên lục địa.

Lão nhân áo tím bước về phía trước một bước, nói:

- Thạch Bảo, ngươi trở về, để ta tự mình tìm.

Thạch Bảo vừa nghe vậy, nhìn về phía Phương Tịch, người sau gật đầu, hắn mới đứng lại, tránh ra một đường.

Lý Ngư hận nhất chính là lão già này, hắn đương nhiên không chịu để những người này lục soát người, người ở đây nhiều như vậy, nếu muốn chạy trốn là có chút độ khó.

Tới lúc thể hiện ra một chút bản sự chạy thoát thân phi phàm của mình rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)