Bốn người đi cùng nhau, đề phòng lẫn nhau, lại tính toán lẫn nhau.
Mắt thấy trời cũng sắp tối, lại không tìm thấy gì, Lý Ngư dẫn đầu nói:
- Chúng ta tách ra tìm nhé?
- Được.
Bốn người ăn nhịp với nhau, đều tự tìm kiếm.
Bạch Mao và Tả Từ không cần phải nói, làm loại chuyện này đã ngựa quen đường cũ rồi, Xích Bích cũng không phải hạng ăn kiêng, vào thời khắc khẩn trương như lúc ở thần điện, nàng ta còn có thể trộm ra được một đống đồ.
Trong lòng Lý Ngư nghĩ đến Đại Kiều, tâm tư tầm bảo cũng nhạt đi. Hắn tới trước tháp công đức, hái một số quả dại cho hai đồ đệ.
Những trái cây có ích rất lớn đối với bọn họ, đã đến một lần, thuận tay ngắt cho họ một chút.
Trong chùa cổ, tuy tăng nhân đều đã chết, nhưng cây bọn họ trồng vẫn sống.
Những cổ thụ này thân hơi nghiêng, có thể là lúc trước bị kình lực khi đánh nhau tàn phá, rễ cây trồi ra giống như chất đá, rất nhiều thân cây đã chết héo, lại vẫn không đổ.
Vòng qua cổ thụ, đi vào trong sân Phật tháp, mọc cạnh tường chính là những trái cây đó.
Trên dây leo màu đen, quả dại chín không ít, Lý Ngư thuận tay hái hết xuống.
Hắn ngồi trên một hòn đá bên cạnh, nhìn Phù Đồ trong sân đã mọc đầy dây leo.
Xương khô bị chôn ở bên dưới, năm đó có thể đều là cao tăng danh chấn một phương.
Ít nhất thì đạo hạnh của bọn họ cũng cao đến mức có thể sinh ra được những quả công đức này.
Chùa cổ đổ nát này sau nhiều năm như vậy, vẫn có thể thấy được vết máu loang lổ, mơ hồ có thể nhìn thấy lúc trước phải đối mặt với một hồi ác chiến như thế nào.
Hắn đột nhiên nhớ tới, mình ở giếng cạn nhìn thấy văn tự kỳ quái, trong lòng Lý Ngư khẽ động.
Bạch Mao và Tả Từ đang tìm, chắc không phải là lệnh bài ngũ hành của mình chứ?
Vừa nghĩ tới uy lực của lệnh bài ngũ hành ngày đó, Lý Ngư càng lúc càng cảm thấy rất có khả năng, như vậy mình còn ở đây làm gì, cùng bọn họ tìm Cẩm Lan Ca Sa chó má gì đó làm gì?
Ý tưởng trốn đi của Lý Ngư càng lúc càng mãnh liệt, hắn vừa đứng dậy, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng đánh nhau.
Hắn nhảy đến ngọn cây, chỉ thấy Tả Từ đang đấu pháp với người khác, người đối diện có thân thể giống như tháp đen, vô cùng to lớn, vung hai lưỡi búa, bổ tới thứ gì thứ đó đều bị bổ vỡ.
Tả Từ lại nhẹ nhàng bâng quơ, nhìn ra được là không sử ra toàn lực, vẫn thoải mái có thừa. Mỗi lần hắn tránh né, đều giống như sắp bị bổ trúng, động tác rất buồn cười.
Lý Ngư lắc đầu, lão đạo sĩ không đứng đắn này, chắc lại có ý trêu đùa đại hán đen này rồi.
Ơ, sao lại quen mắt như vậy?
Lý Ngư nhìn kỹ, đây không phải Lí Quỳ sao?
Trong lòng hắn khẽ động, nhìn một vòng, quả nhiên ở cửa có một tên mập đen xì, đang chắp tay sau lưng xem đánh nhau trong sân.
- Thiết Ngưu, ngươi không đánh lại hắn đâu, xin lỗi người ta đi
Đại hán đen bộ dạng cuồng bạo, giống như mãnh thú đang bảo vệ thức ăn.
Thanh âm của Tống Giang không lớn, nhưng lọt vào trong tai Lí Quỳ, lại hữu dụng hơn thánh chỉ mười vạn tám ngàn lần.
Hắn thu hồi búa, lui sang một bên,
- Ca ca không cho ta đánh, Thiết Ngưu không đánh lại ngươi, cũng xin lỗi ngươi. Ngươi là người có đại bản lĩnh, đừng tính toán với ta.
Tả Từ đứng lại, trên vai vù một tiếng, một con hồ ly nhảy lên.
- Tống Giang?
- Chính là ta.
- Ngươi tới làm gì?
Tống Giang cười nói:
- Tùy tiện đi dạo thôi.
Lý Ngư nhìn một cái, nơi này càng náo nhiệt hơn rồi, ở lại đây cũng chẳng có nổi canh mà chia.
Ý đi của hắn đã quyết, ngay cả Xích Bích cũng không chuẩn bị dẫn theo, muốn trực tiếp ra ngoài dẫn đồ đệ, trở lại Chính Kinh Môn tu luyện.
Một trận tiếng vó ngựa từ xa xa lướt tới.
Nơi này hiếm vết chân người, điểu thú hoành hành, từ lúc nào lại có tiếng vó ngựa.
Trên bầu trời, bỗng nhiên chiếu ra ánh sáng, một thanh bảo kiếm dựng thẳng ở chân trời.
- Bao Đạo Ất?
Lý Ngư lập tức từ bỏ ý định chạy thoát thân, bước về phía chỗ bọn Bạch Mao.
- A, đây không phải Tống Công Minh ca ca sao.
Sắc mặt Tống Giang, mừng rỡ
- Không ngờ là Lý Ngư tiểu huynh đệ, đúng là có duyên có xa ngàn dặm cũng gặp lại.
Sự vui mừng của hắn không phải giả vờ, Lý Ngư cũng có chút không biết phải nói gì, người này đúng là thích kết giao bằng hữu.
Hắn đối với huynh đệ của mình đúng là rất tốt.
- Các ngươi nhìn kiếm kia đi, người của Phương Tịch đến rồi.
Lý Ngư nói.
Tả Từ thở dài, nói:
- Chính chủ tới rồi, chúng ta không có cơ hội nữa, hay là đi thôi.
Thì ra thứ bọn họ muốn tìm là đồ của Minh Giáo. Trong lòng Lý Ngư thầm tính toán, lệnh bài ngũ hành của mình, chẳng lẽ chính là bảo vật của Minh Giáo.
Như vậy văn tự trong giếng cạn, chắc chính là Ma Ni ngữ.
Trên mặt hắn bất thanh sắc, cười nói:
- Kỹ thuật bỏ chạy của tiền bối chính là xuất thần nhập hóa, lần này nhờ cả vào tiền bối.
Tả Từ nói:
- Cái này thì tất nhiên rồi, nhưng chạy thoát thân kiểu gì cũng luôn phải có người ở lại phía sau, như vậy mới là an toàn nhất. Ta sẽ dùng độn thuật, có thể dẫn người chạy trốn, hồ ly nợ ta tiền, hắn không thể xảy ra chuyện, các ngươi thương lượng một chút đi, xem ai ở lại là thích hợp.
Trong lòng Lý Ngư dâng lên dự cảm không tốt, quả nhiên hắn còn chưa nói gì, Bạch Mao đã cười một tiếng, nằm lên trên vai Tả Từ.
Tả Từ vươn tay ra kéo một cái, trong không khí dường như bị hắn xé ra một lỗ hổng, xoẹt một cái chui vào. Trong nháy mắt lỗ hổng biến mất, một đạo quỷ ảnh cũng chui vào.
- Con mẹ nó ngươi...
Lý Ngư vươn tay ra muốn túm lại, nhưng người đã biến mất rồi.
Mình vẫn quá trẻ tuổi...
Có điều hắn không muốn dẫn mình theo, căn bản cũng đành chịu, cho dù là muốn cũng không ngăn cản được.
Mắt thấy người của Phương Tịch sắp giết tới, Lý Ngư và Tống Giang mắt to nhìn mắt nhỏ.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, người đến đúng là không ít, người của Phương Tịch có tiếng là biết đánh, mình lại có xích mích với bọn họ.
Tống Giang nói:
- Ta thấy, hay là mau trốn thôi.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:
- Ta biết một nơi, đi theo ta!
Tống Giang và Lí Quỳ theo Lý Ngư đi tới trước Phật tháp, ngón tay Lý Ngư khẽ động, mang theo bọn họ chui vào trong cổ thụ.
Hắn ở trong hốc cây, bố trí một quang quyển mộc linh nho nhỏ, che đi khí tức của đoàn người. Bảo kiếm trên trời tượng trưng cho nơi này đã bị bày ra đại trận, nếu cường hành chạy đi, ngược lại sẽ bị phát hiện.
Trừ khi là giống như Tả Từ, trực tiếp xé không gian, chẳng trách hắn lại phóng túng như vậy. Nếu Lý Ngư có bản sự đó, thiên hạ có nơi nào mà không đi được, thuật đào mệnh đã đạt tới hóa cảnh, tất nhiên không sợ nhiều cừu gia.
Cây này lớn tới thần kỳ, đừng nói là ba người, cho dù là thêm ba người nữa cũng chứa được.
Bọn Lý Ngư ở trong cây, đã rời đất mấy chục thước, Tống Giang tấm tắc lấy làm lạ:
- Bản sự của Lý Ngư huynh đệ giỏi thật.
- Minh Vương, nơi Thánh Hỏa chỉ dẫn chính là đây.
Lý Ngư vừa nghe, là thanh âm của Đặng Nguyên Giác, hơn nữa hắn còn gọi Minh Vương, Phương Tịch cũng tự mình tới à?
- Nơi hoang sơn dã lĩnh này không ngờ lại giấu một ngôi chùa lớn như vậy, xem ra hoang phế đã lâu rồi.
- Mọi nơi tản ra, tìm mỗi một sương phòng, một tấc cũng không thể bỏ qua.
Tống Giang hốc cây hốc cây, nhìn xuống phía dưới, nhỏ giọng nói:
- Đây là Phương Tịch? Quả nhiên là hảo hán tử, nhân mã dưới tay hắn cũng đều không tầm thường. Chậc chậc, có cơ hội tới Thanh Khê Động, kết giao một phen.
Sắc mặt Lý Ngư đỏ lên, thiếu chút nữa thì ho ra tiếng, Tống Giang liên thủ với Phương Tịch?
Hình ảnh này rất đẹp, mình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Thanh Khê Động có gì tốt, điểu nhân Phương Tịch này lại quá bộp chộp, ca ca tới, có thế nào cũng phải làm Minh Giáo chi chủ, dẫn các huynh đệ khoái hoạt tự tại.
...
Ở ngoài ngoài, Xích Bích oán trách nói:
- Sao ngươi bỏ lại hắn?
- Đành chịu thôi, không kịp.
Tả Từ trợn mắt nói dối, mặt cũng không đỏ.
Sắc mặt Xích Bích có chút khó xử, sau một luồng khói nhẹ, biến mất tại chỗ, không biết đi đâu.
Tả Từ vươn tay ra quệt một cái, trong không trung xuất hiện một cái gương, tình hình chùa cổ trong gương nhìn một cái không xót gì.
Bạch Mao cười nói:
- Tiểu tử đó tu thành Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, tạo nghệ đối với ngũ hành còn sâu hơn cả chúng ta. Bỏ lại hắn ở đó, có lẽ có thể tìm thấy cũng chưa biết chừng.
Tả Từ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta thấy bộ dạng cà lơ phất phơ đó của hắn, rõ ràng chính là chuẩn bị trốn chạy. Vừa hay Phương Tịch tới, Bao Đạo Ất cản xung quanh, hắn chạy không thoát, có cơ hội tìm ra vật đó.
- Tiểu tử này chỉ khi ở tuyệt cảnh hoặc là đụng phải thứ hắn muốn có mới tận lực.
Tả Từ nhìn trong gương, tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng của Lý Ngư.
- Kỳ quái, trốn đi đâu rồi?
- Ngươi tìm hắn làm gì?
- Ta ở Đông Ngô nợ hắn một cái nhân tình, khi nguy cấp phải cứu hắn ra.