Chùa cổ, cỏ hoang mọc thành cụm.
Lý Ngư nhìn Bạch Mao và Tả Từ trước mắt, trong lòng thầm kêu một tiếng xui xẻo.
Hai người bọn họ đã sống rất lâu, nhất định là biết một số chuyện gì đó, hơn phân nửa là nơi này thực sự có thứ tốt.
Đáng tiếc, vốn là hai người chia nhau, hiện tại lại thành bốn.
Tả Từ cười dài nói:
- Đây không phải là Độc Giác Quỷ Vương ư, sao lại rảnh rỗi như vậy.
Xích Bích giương mắt nói:
- Ngươi nhận ra ta à?
Lý Ngư nói nhỏ:
- Hai ngươi này không phải là cũng rất quen thuộc, nhưng không gọi ra được tên chứ?
Xích Bích lắc đầu,
- Hai người này thì ta thật sự không biết.
- Ha ha.
Lý Ngư cười thầm trong lòng, Tả Từ và Bạch Mao, quả nhiên là không có mặt mũi, tuyệt đối là nhân vật nhỏ.
Tả Từ cười nói:
- Độc Giác Quỷ Vương, năm đó giật dây hầu tử đó tự xưng Tề Thiên Đại Thánh, dẫn theo bảy mươi hai lộ Yêu Vương, đại chiến với thiên binh, ai cũng nói ngươi đã bị diệt thần thức ở Trảm Tiên Đài, không ngờ lại vẫn có thể trùng sinh, quỷ đạo quả nhiên cũng có chỗ độc đáo.
Bạch Mao cười khẩy nói:
- Một đám tiểu bối Yêu giới càn quấy, làm mất hết mặt mũi Yêu tộc.
Vẻ mặt Xích Bích, ngỡ ngàng rõ ràng là không nhớ ra.
Lý Ngư lại giật nảy mình, lần này thì hay rồi, ngay cả thiên đình cũng chọc tới.
Mới rời khỏi nhà tranh ở huyện nhỏ Cự Dã có mấy ngày, đã sắp lên trời không lối, xuống đất không cửa.
Hiện tại giả vờ không quen biết nàng ta, còn kịp không?
Thân thể Lý Ngư lơ đãng di động, trên đầu đã ăn một gõ, Xích Bích hung tợn nói:
- Nghĩ gì thế!
- Ha ha, không có gì, ha ha, chỉ là không ngờ ngươi trước kia lại ghê gớm như vậy.
Lý Ngư nghĩ lại cẩn thận, nàng ta hiện tại cũng rất ghê.
Sau này đừng trêu chọc nàng ta là tốt hơn, vật nhỏ này mà điên lên, ngay cả thiên đình cũng phản phản.
Lý Ngư làm bộ như lơ đãng hỏi:
- Các ngươi tới đây làm gì thế?
- Tiểu tử, ngươi bớt giả bộ thôi, đương nhiên là giống như ngươi rồi.
- Thì ra hai vị cũng đến ngắm phong cảnh, khéo ghê.
- Phì, đừng giả ngây giả dại nữa, tới đây còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là tới tìm Cẩm Lan Ca Sa rồi.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, thì ra nơi này thực sự có đại bảo bối, tên là Cẩm Lan Ca Sa gì đó.
- Đúng vậy, nếu ngươi tìm được, cũng có thể bán cho ta, ta khẳng định sẽ ra giá thích hợp.
Bạch Mao lời thề son sắt nói.
Cho dù ta tin Thái Kinh trung quân ái quốc, Tào Tháo không đoạt vợ người, Tây Môn Khánh thanh tâm quả dục, cũng không tin Bạch Mao ngươi nói chuyện lại giữ lời.
Ngoài mặt thì Lý Ngư cò kè mặc cả với Bạch Mao và Tả Từ, trong lòng kỳ thật rất chắc chắn, bọn họ căn bản không phải là đến tìm Cẩm Lan Ca Sa gì đó.
Hai kẻ này tinh như khỉ vậy, tùy thời đều chuẩn bị tính kế người ta, bọn họ thực sự tìm áo cà sa này, sao lại đi nói với mình?
Tả Từ và Bạch Mao, bản sự khác thì không biết, nhưng sống quá lâu rồi, bọn họ khẳng định đã nghe thấy tiếng gió gì đó, tìm được tới nơi này.
Trên thực tế, tuy suy nghĩ của hắn không đúng hoàn toàn, nhưng cũng không khác là bao.
Tuy bốn người đều có tâm tư riêng, bảo trì khoảng cách nhất định với nhau, nhưng cũng không muốn tách ra.
Bởi vì đều sợ đối phương tìm thấy trước mình, cho dù bọn họ cũng không biết đối phương là tới tìm cái gì.
Xích Bích ở Lý Ngư Lý Ngư, truyền âm nói:
- Ta thấy hai tên này không giống như là người tốt, bọn họ tám thành là không phải tới tìm áo cà sa bỏ đi đó.
- Anh hùng sở kiến lược đồng.
Xích Bích liếm liếm môi, truyền âm nói:
- Xem ra thực sự có bảo vật, lần này là tới đúng rồi.
- Hai ta chia thế nào?
Lý Ngư vô cùng thực tế, cứ phải nói trước, để tránh đến lúc đó lại chịu thiệt.
- Ê, chúng ta chính là đồng bạn, chưa tìm được đã nội chiến là không hay đâu.
- Cứ phải nói trước, đến lúc đó cũng bớt việc.
Lý Ngư không ăn trò này của nàng ta.
Xích Bích đảo mặt, nói:
- Đến lúc đó xem ai có duyên với bảo vật đi.
- Được.
Những lời này vừa nói ra, cũng chính là đại biểu cho ai dựa vào bản sự của người nấy, trong lòng Lý Ngư có tính toán, kinh nghiệm và đạo hạnh của mình không bằng Tả Từ và Bạch Mao, thậm chí có thể là còn không bằng Xích Bích.
Ưu thế duy nhất chính là Phong Nguyệt Bảo Giám, đến lúc đó trực tiếp thu hồi, sau đó ngự không bỏ chạy là được.
Trở lại bên ngoài, dẫn theo hai đồ đệ và tiểu Thánh Nữ, chạy về Chính Kinh Môn.
Lần này mình xuất hành, mục đích ban đầu đã đạt được rồi, có thể ở chùa cổ này tìm thấy bảo vật đã là vui mừng bất ngờ, không tìm thấy cũng không sao.
- Hai vị tiền bối, tới được bao lâu rồi?
Tả Từ cười nói:
- Không lâu, vừa mới đến.
- Ờ, ta thấy tiền bối phong trần mệt mỏi, đầu tóc rối bù, thì ra là vừa tới, còn tưởng rằng đã sớm tìm kiếm khắp nơi rồi chứ.
Tả Từ cười gượng hai tiếng, không nói gì, Bạch Mao đột nhiên mở miệng, nói:
- Ngươi tu thành Liệt Hỏa Quyết rồi à?
Tả Từ cũng quay đầu gì nhìn, khó nén được thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Mấy ngày trước, nghe nói là có người xông vào thần điện Nam Cương, giết hết vu sư của thần điện. Dẫn tới Nam Cương cùng chung mối thù, thế là liền muốn đuổi giết hắn, chắc không phải là ngươi làm chứ?
Lý Ngư vội vàng phủ nhận,
- Tiền bối đừng nói lung tung, chuyện này ta cũng nghe nói, là Hồng Hài Nhi làm, cha hắn là Ngưu Ma Vương, mẹ hắn có quạt hương bồ rất lợi hại, hắn còn biết Tam Muội Chân Hỏa. Làm ra loại chuyện này đúng là không cho cha mẹ bớt lo.
Bạch Mao vươn móng vuốt, cười nói:
- Đáng tiếc, ngươi học được một chút thì tốt rồi.
Vừa nói tới chuyện này, Lý Ngư liền tức giận, hắn không nhịn được lạnh giọng hỏi:
- Ta còn chưa chúc mừng tiền bối di dời được thương thế trên người.
- Ha ha, khi đó thấy ngươi không cầu tiến, ta lại không chờ được, chỉ có thể làm một cuộc giao dịch với một người, trị khỏi thương thế rồi.
Lý Ngư nhướng mày, hoài nghi nói:
- Giao dịch?
- Ngươi đừng hỏi thăm, có biết cũng không có lợi ích gì đối với ngươi đâu, người giao dịch với ta ghê dữ lắm. Bị hắn biết là ngươi nghe được, có thể sẽ tìm ngươi làm phiền đó.
Lý Ngư tiếp tục hỏi:
- Không phải tiền bối chuyển sang cho Đại Kiều ư?
- Chuyển cho Đại Kiều?
Bạch Mao trợn mắt nói:
- Ta nói này, sao ngươi lại mũi không phải mũi, mắt không phải mắt như vậy được, trên người ta là thương thế gì, Đại Kiều là tu vi gì, nếu chuyển cho nàng ta, nàng ta đã sớm nổ tan xác mà chết rồi.
Không phải Bạch Mao?
Vậy là ai làm hại Đại Kiều?
Tả Từ gật đầu nói:
- Lần này ngươi quả thật hiểu lầm hồ ly rồi, cũng không phải là hắn không thể làm ra loại chuyện này, chỉ là cô gái nhỏ Đại Kiều đó đúng là không có tu vi để thừa nhận.
Bạch Mao bất mãn lườm hắn một cái, nói:
- Đừng nói những chuyện vô dụng này nữa, ngươi biết ta vì trị thương mà phải trả giá bao nhiêu không.
Tả Từ vội vàng nói:
- Dừng! Ta không muốn nghe, càng không muốn biết!
- Xì, đồ nhát gan.
Tả Từ cười nói:
- Mạng nhỏ quan trọng hơn, bằng không vì sao ta có thể sống lâu như vậy.
Trong lòng Lý Ngư có chút bực tức, nếu không phải Bạch Mao xuống tay, như vậy là ai âm thầm hại Đại Kiều.
Hắn thất thủ một lần, bị mình cứu lại, liệu có từ bỏ không?
Hiện tại mình không ở bên cạnh Đại Kiều, nếu nàng ta bị hại thì nên làm thế nào cho phải.
- Ê, tâm cảnh của ngươi rối loạn, khi đoạt bảo sao có thể phân tâm.
Bên tai truyền đến thanh âm của Xích Bích, lại là truyền âm nhập mật.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Ta không muốn tìm nữa, hiện tại chỉ muốn về nhà.
Bạch Mao ở bên cạnh, cũng đang truyền âm cho Tả Từ,
- Ngươi xác định Ngũ Hành Lệnh ở đây chứ?
- Yên tâm, năm đó ta tận mắt thấy người của Đại Vân Quang Minh Tự tới nơi này, sau đó thì triệt để không còn tin tức.