Lửa trại chậm rãi tắt đi, đoàn người ăn rất no, Lý Ngư cầm tăm trúc xỉa răng.
Ở đây có ba người là không cần ngủ, hai Thực Mộng Thú đang dùng phương pháp Lý Ngư dạy hướng tới ánh trăng mà thổ nạp.
Xích Bích thì lắc lư trong không trung, nỗ lực bắt giữ hồn phách trong rừng cây, xem có cô hồn dã quỷ nào để làm một bữa ngon không.
Qua một lúc, nàng ta biến mất trong rừng cây, có lẽ là phát hiện gì đó.
Quỳnh Anh ngồi trước mặt Lý Ngư, lén lút nhìn hắn một cái, nói nhỏ:
- Ngươi ngủ chưa?
Lý Ngư không mở mắt,
- Vẫn chưa.
Quỳnh Anh đột nhiên vươn tay ra, nói:
- Sắp mưa rồi.
Lý Ngư nhíu mày, quả nhiên trong không khí có vài giọt nước mưa, hắn cười nói:
- Ngươi dự cảm được còn sớm hơn ta.
Quỳnh Anh nâng má, nói:
- Khi ta còn nhỏ, thích nhất là chơi dưới mưa, mỗi lần đều bị các trưởng lão gặp phải, bọn họ sẽ tận tình khuyên bảo ta.
- Nghịch nước cũng không được à?
Quỳnh Anh thở dài,
- Đương nhiên rồi, thân là Thánh Nữ, tất nhiên phải ổn trọng, bằng không sẽ làm tổn hại tới uy nghiêm của Vu Thần trong lòng các tín đồ.
- Vậy ngươi từng thấy Vu Thần chưa?
- Chưa...
Lý Ngư hỏi:
- Ngươi muốn gặp hắn không?
Quỳnh Anh trở nên khó xử, qua một hồi lâu, mới nói:
- Ta cũng không biết, nhưng. . . Ta chắc là không muốn gặp.
- Vì sao?
- Ta có chút sợ hắn.
Lý Ngư cười nói:
- Ngay cả Thánh Nữ cũng không muốn gặp Vu Thần, nếu người của thần điện biết, khẳng định sẽ tức tới phát điên.
- Bọn họ trước giờ đều không tức giận, bọn họ cảm thấy ta làm sai, sẽ tự trừng phạt bản thân. Mỗi lần ta đều cảm thấy tự trách...
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, ngươi vẫn quá non, đây là thủ đoạn của bọn họ.
Có điều không cần thiết phải nói với nàng ta, có nói nàng ta cũng chưa chắc đã tin.
- Ta muốn cám ơn ngươi.
Lý Ngư có chút kinh ngạc, hắn không ngờ tiểu Thánh Nữ lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nghi hoặc nói:
- Cám ơn ta cái gì?
Quỳnh Anh nhìn mây đen trên trời chậm rãi che khuất ánh trăng, giọt mưa cũng từ nửa ngày một hạt biến thành nhiều chi chít.
- Cám ơn ngươi dẫn ta ra, cho ta được ta nhìn thấy tinh không ngoài thần điện, được ăn đồ ăn mỹ vị, mặc quần áo đẹp.
Lý Ngư vung tay lên, một đạo tường khí, chắn màn mưa ở bên ngoài, ngăn cản mưa rơi cho Tiểu Mộng và Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh cau mũi, đứng dậy, chạy tới trong mưa, mỉm cười với Lý Ngư, còn chớp chớp mắt.
Mưa rơi xuống người, nàng ta đầu tiên có chút sờ sợ, sau đó thì chậm rãi dang cánh tay, cắn môi.
Không nghe thấy tiếng khuyên nhủ quen thuộc, nàng ta mới thả lỏng bản thân, ngửa mặt lên trời, cảm nhận loại cảm giác lành lạnh khi giọt mưa rơi xuống.
Lý Ngư híp mắt, nhìn tiểu Thánh Nữ trong mưa, nàng ta giống như một tinh linh trong rừng cây.
Bước chân nhẹ nhàng, tiếng cười như chuông bạc, đi lại trong mưa, bước chậm trên cỏ.
Suối nước xa xa nhộn nhạo, đẹp như một bức tranh.
Lý Ngư như có sở ngộ.
Tôn giáo tốt, dạy ngươi phóng thích thiên tính, tìm kiếm bản tâm. Tôn giáo xấu giam cầm tư tưởng của ngươi, biến một người linh động thành con tò te.
Chính Kinh Môn của mình, nhất định phải hấp thụ giáo huấn của thần điện Nam Cương, không thể biến thành một lồng giam tử khí trầm trầm như vậy.
Nếu không cho dù cường đại tới mấy, cũng là một đám có xác không hồn, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Luôn sẽ là phù dung sớm nở tối tàn, thậm chí là di độc vạn thế.
Càng đi càng xa trên con đường sai lầm, càng lúc càng sai nghiêm trọng hơn.
Một giáo phái có bản chất lập ý là sai, càng cường đại, lại càng có nguy hại.
...
Đại Tống, Giang Nam Đạo.
Phương Tịch vốn hơi có chút ưu thế đột nhiên lui về phía sau, áp dụng thủ thế tuyệt đối.
Thế là, đại danh của Tông Trạch và Nhạc Phi truyền khắp lục triều, lập tức cất cao công lao của bọn họ lên rất nhiều.
Phương Tịch đánh cho Cam Ninh hoa rơi nước chảy, lại bại bởi một đám người vô danh.
Tin tức như vậy, thường thường là dễ truyền bá nhất.
Ở vùng Thái Bình Châu, Nhạc Phi nhìn thủ hạ đang xây dựng công sự, ngồi xuống trên một hòn đá.
Hắn cau mày, trên khuôn mặt kiên nghị có màu tím, tuy vẫn là một tiểu tướng tuổi còn trẻ, nhưng trên mặt Nhạc Phi lại không hề có vẻ non nớt của người trẻ tuổi.
- Bằng Cử, ngươi đang nghĩ gì thế?
Xa xa truyền đến một thanh âm, Nhạc Phi vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói:
- Đại soái, ta đang nghĩ, vì sao Phương Tịch lại lui về phía sau.
- Ngươi cảm thấy là bởi vì sao?
Nhạc Phi trầm ngâm nói:
- Chuyện lạ tất có nguyên do, nhất là hành động khác thường như vậy. Mạt tướng nghĩ đến đầu tiên là kế dụ địch, nhưng cẩn thận nghĩ tới thế cục hiện giờ, bọn họ dường như không cần thiết phải như vậy.
- Loại thứ hai có thể chính là người chế định chiến pháp trước kia thất thế, đầu lĩnh mới lên muốn xóa bỏ kế sách của hắn. Nhưng trong Minh Giáo cực kỳ đoàn kết, không thể có tranh đấu nội bộ.
- Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, bọn họ đột nhiên phát hiện một việc còn quan trọng hơn là đối địch với chúng ta, muốn thu hẹp chiến tuyến, tập trung nhân thủ Minh Giáo để làm chuyện này.
Tông Trạch gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Nhạc Phi thở hắt ra một hơi, nói:
- Tuy Phương Tịch là cường đạo, nhưng người tài ba dưới tay hắn lại không ít, có thể khiến bọn họ làm ra hy sinh lớn như vậy, nhất định là chuyện không tầm thường. Mạt tướng chỉ sợ sau khi để bọn họ thành công, sẽ tạo thành uy hiếp lớn hơn cho binh mã của triều đình ta, cổ vũ uy phong của bọn họ.
Tông Trạch nói:
- Bằng Cử và ta đều nghĩ giống nhau, ta đã thượng tấu Thiên tử, muốn thừa thắng xông lên, để triều đình phái đại quân tới đây, triệt để tiêu diệt đám cường đạo này trước khi bọn họ thực hiện được ý đồ.
Nhạc Phi vui vẻ nói:
- Nên như vậy, nếu thành công thì chính là nhân họa đắc phúc.
Tông Trạch lại không lạc quan như hắn, Nhạc Phi chưa từng làm quan ở Biện Lương, càng chưa nhìn thấy Hoàng đế Triệu Cát và Tể tướng Thái Kinh.
Hắn nghĩ tất cả quá đơn giản, nhưng đối với sự bẩn thỉu của triều đường, hiểu biết của hắn lại vẫn quá ít.
Chuyện này nhìn thì thuận lý thành chương, nhưng Tông Trạch lại lo lắng trùng trùng, hắn lờ mờ cảm thấy, sẽ không thể thành công dễ dàng như vậy.
...
- Hình như chính là nơi này.
Lý Ngư nhìn đồng hoang quen thuộc, gật đầu nói.
Xích Bích liếm liếm môi,
- Vậy còn chờ gì nữa! Mau đi xuống thôi.
Lý Ngư nói:
- Nhìn thêm một chút, để ngừa có người đụng phải chúng ta.
- Sợ cái gì, cùng lắm thì đánh nhau, không đánh lại thì bỏ chạy, không chạy được thì liều chết. Nam tử mà cứ chần chần chừ chừ, lo trước lo sau, thứ tốt gì cũng bị người ta đoạt đi trước.
Lý Ngư không để ý đến nàng ta, mở thần thức ra, xem trong chùa cổ có người khác hay không.
Đột nhiên, hắn bắt giữ được một tia khí tức quen thuộc, sắc mặt Lý Ngư trở nên cổ quái.
Sẽ không khéo như vậy chứ?
Xích Bích nhìn thấy thần sắc của hắn, lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn chung quanh, tùy thời chuẩn bị trốn chạy.