Thành Ích Châu không cho phép ngự không, Lý Ngư mướn một chiếc xe ngựa, đi tới cửa khách sạn.
Dẫu sao trong đội ngũ của hắn, trừ bản thân hắn ra, không có một ai là người bình thường.
Hai đồ đệ tiểu yêu, một nữ quỷ, một Thánh Nữ của Vu Thần Điện.
Đi trên đường, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu ánh mắt.
Lý Ngư vươn tay ra, gọi điếm tiểu nhị đến, đưa cho hắn một phong thơ.
- Ngươi tới phủ tướng quân của Khương Duy một chuyến, đưa phong thư này cho hắn, nói với hắn là ta phải đi.
- Trong cửa hàng rất bận, hơn nữa phủ đệ của Khương tướng quân ở đâu?
Lý Ngư thuận tay ném ra một khối bạc vụn, tiểu nhị tay mắt lanh lẹ, đút vào trong lòng, mặt mày tươi cười:
- Khách quan, ngài cứ yên tâm, đêm nay ta đằng nào cũng không ngủ được, sẽ đi đưa cho ngài.
Nhảy vào bên trong xe ngựa, hai đồ đệ ngồ bên góc, tiểu Xích Bích một mình chiếm chủ.
Lý Ngư không chút khách khí đẩy nàng ta ra, sau khi ngồi xuống, xe ngựa bắt đầu chậm rãi xuất phát.
Đợi cho ra khỏi cửa thành, đã tới giữa trưa, Lý Ngư ở ngoại ô đi được vài bước lại quay đầu nhìn Ích Châu.
- Đây mới là một nơi dưỡng lão tốt.
Ích Châu rất an nhàn, cũng rất an toàn.
- Thôi đi, sớm muộn gì cũng phải đánh giặc, dưỡng lão thế nào được?
Lý Ngư cười cười lắc đầu,
- Nói cũng đúng.
Có một số việc không nói chắc được, Tây Thục mấy năm gần đây, rốt cuộc là đang làm gì, người sáng suốt trong lục triều đều biết.
Nhưng mọi người rất ăn ý không nói ra, bằng không thì sao bây giờ?
Nếu ngươi khiển trách, người ta đâu có nói là muốn nhất thống.
Đến tấn công trước?
Địa thế nơi này và tinh binh cường tướng của Tây Thục, ai tới người đó chết.
Mọi người cũng chỉ đành coi như không nhìn thấy gì, có điều Tây Thục cũng phải trả giá đắt, bọn họ muốn phát triển quốc lực, cũng vô cùng khó khăn, luôn phải đối mặt với sự chèn ép trong tối ngoài sáng của năm nước khác.
Bởi vì trong thành được quản chế nghiêm khắc, ngoài thành Ích Châu ngược lại trở nên náo nhiệt, kỳ thật nơi này có rất nhiều chùa chiền đạo quán lớn, trong thâm sơn trùng điệp, lại có không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ.
Đoàn người Lý Ngư đi được nửa ngày, trên bầu trời chậm rãi có tu sĩ ngự không mà đi, Xích Bích kêu lên:
- Không đi nữa, ngự không đi.
Lý Ngư vừa ngự không bay lên, vừa nhíu mày nói:
- Sao ngươi lại lười như vậy? Chẳng trách mọi người thích gọi người lười là quỷ lười.
Tiểu nữ quỷ Xích Bích này vô cùng thực tế, chỉ cần có lợi ích, mới không bận tâm ngoài miệng có chịu thiệt hay không.
Cuối cùng cũng không cần đi đường nữa, nàng ta nằm sau lưng Lý Ngư, thoải mái nhìn dãy núi phía dưới.
Quỳnh Anh ở trong không trung, nắm chặt lấy cánh tay Lý Ngư, vừa tò mò lại vừa sợ hãi.
Lý Ngư cũng nhìn Thục Quốc bên dưới, ở rất nhiều nơi, đều có một tầng sương mù, ngăn cách ánh mắt của tu sĩ ngự không.
Nơi đó tám thành chính là quân doanh Thục Quốc, từ trình độ cẩn thận của bọn họ ở Ích Châu cho thấy, phía trên quân doanh sợ rằng cũng có trận pháp.
Trong lòng Lý Ngư không nói ra được là có cảm giác gì, tuy hắn cảm thấy lục triều cùng tồn tại, không phù hợp với thói quen đại nhất thống lịch sử của lịch sử.
Nhưng một khi chiến loạn mở ra, vậy sẽ chính là núi thây biển máu, cho dù có hào kiệt bình phục chiến loạn rất nhanh, ít nhất cũng phải mất trăm năm thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Con dân lục triều đang sinh hoạt coi như cũng tạm được hiện giờ, chết hơn một nửa cũng có khả năng.
Cái này tương đương với hạo kiếp chân chính.
Tuy Lý Ngư đã hạ quyết tâm, phải tu thành trường sinh, tiêu dao khoái hoạt, không đi dẫm vào vết xe đổ của mấy đời Đại lương hiền sư trước.
Nhưng bảo hắn khoanh tay đứng nhìn sinh linh thiên hạ tử thương hơn nửa, Lý Ngư cũng không xác định là mình có thể chịu được hay không.
Dựa theo cách nói của Gia Cát Lượng, mình còn xa mới đạt tới tư cách Đại lương hiền sư, nhưng đã bước ra một bước rất mấu chốt.
Thái Bình Thanh Lĩnh Thư đã tu xong, khí hải trong kinh mạch của mình luân hồi không ngừng, nếu không có thương tổn ngoại lai, mình đã có thể trường sinh.
Lý Ngư thở hắt ra một hơi, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân, hiện tại ngươi vẫn rất yếu, đừng đừng ôm ý thức trách nhiệm không thực tế.
Năm đó ở thời đại hoang, tai hoạ nhiều năm liền, khắp nơi đều là ôn dịch, là Thái Bình Tổ Sư dùng tu vi vô thượng, từ bỏ thân thể trường sinh bất tử, xá sinh cứu thế.
Nhưng nhân gian hiện giờ, có mấy tòa miếu của Thái Bình Tổ Sư?
Vạn họ sinh linh nhân gian, được cung phụng nhiều nhất là tới đời Đại lương hiền sư nào?
Khi Lý Ngư đang nghĩ ngợi lung tung, dưới chân cũng đang nhanh chóng đi tới, rất nhanh đã đến sau lúc mặt trời lặn, chân trời là một mảng hắc ám.
- Đói quá, không xuống dưới ăn chút gì đó à?
Lý Ngư không cần quay đầu cũng biết là Quỳnh Anh đang kêu đói.
Xích Bích không cần ăn cơm, Đại Tiểu Mộng đói bụng cũng sẽ không nói.
Sau khi nàng ta nói xong, có chút ngượng ngùng, nói nhỏ:
- Thật sự là rất đói bụng.
Lý Ngư cười cười, chọn một con suối, bắt đầu hạ xuống đất.
Sau khi hạ xuống, Lý Ngư phân phó Đại Mộng đi tới nguồn suối múc nước.
Bản thân hắn thì đốt lửa trại trên mặt đất, bảo Tiểu Mộng dùng thuật quả cầu lửa mình dạy để đốt lửa, Tiểu Mộng thử mấy lần, vẫn không thành công.
Nó có chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, Lý Ngư xoa đầu nó, kiên nhẫn giảng giải.
Khi hắn truyền đạo, lúc thì ôn hòa lúc thì nghiêm khắc, đều là căn cứ vào đối tượng được truyền đạo.
Loại như Triệu Phúc Kim, Phan Kim Liên, thiên tư rất cao, lại chỉ thích ăn bơ làm biếng, ham chơi, như vậy Lý Ngư sẽ phụng phịu, thường xuyên răn dạy, để bọn họ thu liễm tính tình học tập cho tốt.
Loại như Thời Thiên, Chu Vũ, có chút thiên phú, lại chịu khổ công, Lý Ngư chính là giúp bọn họ làm kiếm chút đan dược, công pháp, để bọn họ tự ngộ đạo, ma luyện đạo tâm của mình.
Về phần Đại Tiểu Mộng... Chưa hoàn toàn mở ra linh trí, Lý Ngư sẽ vô cùng kiên nhẫn, hắn sẽ dạy từng chút từng chút một, cho dù là pháp thuật đơn giản nhất, hắn cũng sẽ không hề cảm thấy phiền mà dẫn dắt nhiều lần.
Xích Bích ở bên cạnh, lười biếng nằm xuống, không cho là đúng nói:
- Ngu như vậy còn dạy làm gì, dứt khoát cứ dựa vào thiên phú bản mệnh cho xong.
- Ngươi tốt nhất là đi bắt mồi về đây, bằng không một lúc nữa không chia cho ngươi đâu.
- Quá đáng!
Xích Bích lớn tiếng kêu lên:
- Nơi này ta là nhỏ nhất, ta không đi.
Lý Ngư liếc nàng ta một cái, ánh mắt rất rõ ràng, không đi thì thực sự sẽ không cho nàng ta ăn.
Xích Bích mới không tình nguyện đứng dậy, vỗ vỗ mông, hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất trong rừng cây.
Lý Ngư lén lút phóng ra thần thức, muốn xem tiểu nữ quỷ này công kích thế nào.
Không đợi hắn tỏa định Xích Bích, một đạo tàn ảnh xuất hiện ở trước mặt, trong mỗi tay Xích Bích đang cầm một con thỏ máu chảy đầm đìa.
- Ờ, lột da lấy máu, trực tiếp nướng đi!
Răng Lý Ngư có chút lên men, tiếp nhận con thỏ, cắt thành từng khối cần, sau đó dùng cành trúc xiên lại.
Mắt Quỳnh Anh đo đỏ, nhìn thịt thỏ, nói:
- Đáng thương quá, chúng là loại thỏ con trăng trắng à?
- Không phải, là đen.
- Thật đáng thương, vật nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vẻ thương hại, trong mắt ngân ngấn nước, Lý Ngư nhìn mà choáng váng.
Đây không phải Thánh Nữ, đây là Thánh Mẫu? Có lẽ mình nên thay đổi sách lược, trực tiếp nói với nàng ta là mình sắp chết, vô cùng đáng thương, để nàng ta ngoan ngoãn cởi quần áo, dạng chân ra, cứu mình một mạng.
Xích Bích cười nói:
- Tốt lắm,chỗ này có một người không ăn rồi, lại có thêm một phần.
- Ai nói ta không ăn!
Quỳnh Anh lập tức giống như tiểu lão hổ, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên.
- Vậy ngươi ở đây làm gì?
Quỳnh Anh cúi đầu, tiếp tục nhặt cành cây, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Tuy chúng rất đáng thương, nhưng thật sự là ăn rất ngon.