Lý Ngư lườm Xích Bích một cái, bảo nàng ta thu liễm một chút.
Tuy. . .
Lời nàng ta nói đích xác không có gì sai.
Tiểu Thánh Nữ Đến từ thần điện Nam Cương, ngươi có thể hy vọng nàng ta thành thục được sao, thứ mỗi ngày nàng ta chứng kiến, chỉ là trong góc thần điện mà thôi.
Hơn nữa phải đối mặt đều là những lão đầu tử và lão thái bà xấu xí, tử khí trầm trầm thì không nói, có thể giảng cho nàng ta nhân tình thế thái gì chứ.
Bọn họ đối mặt với Quỳnh Anh, chỉ coi nàng ta là tượng trưng của một vị thần.
Lý Ngư cười cười, nói:
- Không xấu một chút nào.
Quỳnh Anh khịt mũi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Thật à?
- Đương nhiên.
Mắt Quỳnh Anh đảo quanh, sắc mặt lại xị xuống, bĩu môi nói:
- Ngươi gạt người, vậy vì sao ngươi lại bảo ta đi hỏi Cảnh Huyễn tỷ tỷ.
- Bởi vì ngươi còn có thể trở nên xinh đẹp hơn.
Mấy câu của Lý Ngư khiến cho Quỳnh Anh nín khóc mỉm cười.
Lý Ngư đánh mắt ra hiệu, bảo Tần Khả Khanh dẫn theo nàng ta đi tẩy lớp trang điểm đậm này.
Xích Bích đã vội vàng ghé tới, thấp giọng nói:
- Lần này có thể chia đều chứ.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không được, nơi này là ta và đồ đệ của ta phát hiện, chia ba bảy.
- Bốn sáu!
- Không thương lượng, ba bảy, bằng không ngươi đừng đi.
Xích Bích suy nghĩ một lúc, nói:
- Thực sự phải cân nhắc một chút, ngươi nói mơ hồ như vậy, đừng để chọc phải phiền phức gì nữa.
- Cầu phú quỷ trong hiểm nguy, thế mà cũng không dám đi, ngươi chờ sống nghèo cả đời đi.
Lý Ngư giơ tay lên, nói:
- Thần điện Nam Cương thì sao? Cấm khu vu sư thì sao? Chúng ta không phải là vẫn đi một chuyến rất thoải mái à, vẫn yên lành sống sót trở ra đấy thôi.
- Được rồi.
Xích Bích gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi cho ta thêm mấy tấm Ẩn Nặc Phù và Khinh Thân Phù.
- Được thôi, dùng bảo vật của thần điện để đổi, ta thấy chỗ ngươi có một ngọc lưu ly châu không tồi, ta cầm đi tặng người khác.
...
Lý Ngư ở bên ngoài gõ gõ cửa, Tần Khả Khanh ra mở cho hắn, Lý Ngư cười dài bước vào.
Quỳnh Anh ở bên trong đã dễ chịu hơn, đang ăn gì đó.
Thấy Lý Ngư tiến vào, nàng ta vẫn có chút ngượng ngùng, xoay người đi, muốn ăn nốt hoa quả trên tay.
Lý Ngư bấu một cái vào mông Tần Khả Khanh, bàn tay khẽ động, nàng ta không tình nguyện đi vào trong bảo giám.
Quỳnh Anh quay đầu, nghi hoặc nói:
- Khanh Khanh tỷ đâu rồi?
- Nàng ta ra ngoài có chút việc.
Thấy Lý Ngư cười nhìn nàng ta, mặt Quỳnh Anh đỏ lên.
Tay nàng trơn như ngọc, lau miệng, đầu ngón tay và môi hồng không biết dính nước trái cây gì, càng lộ ra vẻ kiều diễm nhu mì.
Tiểu Thánh Nữ bỏ đi lớp trang điểm dày, nhìn thế nào cũng đều là phôi quốc sắc thiên hương, ngũ quan nàng ta tinh xảo, mi cong như trăng khuyết, canh môi tươi xinh, mỗi lần môi hồng nhếch lên, trên gương mặt trắng nõn lại hiện ra hai núm đồng tiền khả ái.
Chẳng trách Bạch Mao lại nói, mỗi một đời Thánh Nữ của thần điện Nam Cương đều là mỹ nhân tuyệt thế trong vạn không tìm được một.
- Ngươi xem, hiện tại ngươi xinh đẹp có thừa này.
Lý Ngư khen từ tận đáy lòng.
- Thật à?
Quỳnh Anh vẫn chưa biết khi nam nhân thưởng thức vẻ xinh đẹp của nàng ta thì phải xấu hổ, mắt dần dần cong như trăng, sau đó có mấy phần đắc ý lén lút mỉm cười.
Lý Ngư ngồi xuống cạnh bàn, tâm tình của Quỳnh Anh đang tốt, thậm chí lấy ra trái cây của mình chia sẻ với Lý Ngư.
Lý Ngư thuận tay cầm một quả, đỏ rực, không biết là gì.
Có điều đã là Tần Khả Khanh và nàng ta cùng ăn, chắc không có vấn đề, Khanh Khanh là tiểu yêu hệ mộc, có khứu giác trời sinh đối với độc.
Huống chi người trước mắt này chính là Thánh Nữ của Vu Độc Giáo.
- Ngươi vốn chính là nữ hài tử rất đẹp, đúng rồi, ngươi ở thần điện làm Thánh Nữ, có cảm thấy vui không?
Quỳnh Anh hai tay đỡ má, khóe miệng nhếch lên, giống tiểu cô nương được người lớn khen ngợi, vừa đỏ mặt vừa mừng thầm.
Lý Ngư nuốt nước miếng, thầm nghĩ trong lòng, nàng ta có thể chỉ nghe thấy khen nàng ta đẹp, căn bản không nghe thấy câu nói kế tiếp.
- Khi ngươi ở thần điện vui hơn hay là hiện tại vui hơn.
- Đương nhiên là hiện tại rồi, khi đó mỗi ngày đều rất nhàm chán. Trước kia còn không cảm thấy gì, sau khi ra ngoài rồi mới phát hiện.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, ta sợ ngươi hoài niệm ngày tháng ở thần điện, sẽ không vui.
Nữ hài này rất ngây thơ, trở thành Thánh Nữ, không phải là lựa chọn của nàng ta, khi đó nàng ta vẫn chưa biết gì.
Mình giải thoát cho một nữ tử thiếu chút nữa bị tôn giáo giam cầm cả thân thể và tư tưởng, quả thực là quá vĩ đại.
Ta chẳng những truyền đạo ở lục triều, còn đánh quyền ở lục triều, là giáo lý Phúc Âm nữ tính, không hổ là bằng hữu của la lị!
Lý Ngư vươn tay ra, hỏi:
- Ngươi có nhận ra đồ án này không?
Quỳnh Anh kinh ngạc nhìn mu bàn tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn trình ra hình chữ "0", kinh hô:
- Sao ngươi lại trúng Huyết Sát Chú.
Lý Ngư cười khổ một tiếng, nói:
- Đây là không cẩn thận trúng phải trong một ngôi mộ cổ, ngươi có biện pháp nào không?
- Có, tìm người hạ nguyền rủa, bảo hắn cởi bỏ cho ngươi.
Lý Ngư lắc đầu nói,
- Tòa cổ mộ đó ít nhất cũng có mấy chục năm rồi, người đã sớm chết hết rồi.
Quỳnh Anh nghiêng đầu, nói:
- Vậy không có cách nào cả.
Nói tới đây, nàng ta mới nhớ ra, đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu Quỳnh Anh thở dài, nói:
- Nếu Dận trưởng lão còn sống thì tốt, hắn khẳng định có biện pháp.
Lý Ngư nhìn vào mặt nàng ta, nói:
- Ta còn có một biện pháp, có điều cần sự hỗ trợ của ngươi.
- Ngươi nói đi! Ta khẳng định sẽ giúp ngươi!
Nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng ta, thậm chí còn mang theo vẻ trẻ con, tuy tuổi không tính là quá nhỏ, nhưng trên tâm trí mà nói thì đây vẫn là một tiểu hài tử.
Lý Ngư thở dài, nói:
- Chờ ngươi lớn thêm một chút, ta lại nói với ngươi.
- Được, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Lý Ngư ra khỏi phòng, còn chưa đi được mấy bước, sau lưng hiện lên một nữ quỷ.
Xích Bích cười nói:
- Có người muốn dụ dỗ tiểu Thánh Nữ, đáng tiếc có sắc tâm, lại không có sắc đảm, nửa đường từ bỏ.
- Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là thương hương tiếc ngọc.
- Thôi đi, ngươi chính là không đủ quả quyết, như vậy đi, ngươi đưa lệnh bài đó cho ta, ta đánh thuốc mê nàng ta rồi ném tới trên giường của ngươi.
Lý Ngư nhìn Xích Bích, luôn cảm thấy khí chất đáng khinh này có chút quen thuộc, nghĩ lại một chút, đây không phải là phiên bản của Bạch Mao Tả Từ sao.
- Đám già các ngươi, sao đều không có điểm mấu chốt như vậy.
Xích Bích cười nói:
- Cái này gọi là vật họp theo loài, người phân theo bày, bằng không vì sao bên cạnh ngươi lại toàn là loại người như chúng ta.
Lý Ngư hỏi dò:
- Ngươi biết Tả Từ à?
- Hình như có chút ấn tượng, nhưng không nhớ gì cả.
Lời nàng ta nói nhiều nhất chính là không nhớ gì cả, Lý Ngư cũng đã quen rồi.
- Vậy ngươi có quen với một con hồ ly lông trắng không?
- Hồ yêu?
- Ừ.
Xích Bích cười khẩy nói:
- Trong hồ yêu, cáo trắng là mạt hạng nhất, cáo đen mới là lợi hại nhất. Hồ yêu tu đến cực hạn chính là cáo đen, cáo trắng chỉ là loại vừa bước vào Yêu tu, loại nhân vật nhỏ này, sao ta lại quen được.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, gom ba người các ngươi lại, quả thực là tuyệt phối, đến chỗ nào cũng có thể họa hại cả mảng lớn.