Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 211: Thanh xuân

Chương Trước Chương Tiếp

Tiễn bước tổ "Nữ cảnh" hai người, Lý Ngư trở nên thành thật, cất lệnh bài vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Ngũ Tiết Trượng là không thể dùng trong cuộc sống, mình lại có thêm một bảo đảm, ít nhất cũng không sợ có người dùng đại trận khóa chết Ngũ hành chi lực.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám, một cỗ linh khí đang du đãng trên nóc, Lý Ngư tò mò hỏi:

- Ngươi đang làm gì thế?

Thanh âm của Cảnh Huyễn từ trong đoàn linh khí đó truyền tới,

- Thu thập linh lực, vừa rồi khi ngươi bày trận phóng thích quá nhiều, bị bảo giám hấp thu một số.

- Ngươi thu thập những cái này có ích lợi gì?

Cảnh Huyễn cười nói:

- Ngươi cho rằng ngươi có thể tu luyện, bảo giám lại không thể thăng cấp à.

Lý Ngư cảm thấy rất hứng thú, bảo giám thăng cấp, người được lợi cuối cùng vẫn là mình.

Không biết có thể mở khóa tác dụng gì.

Phong Nguyệt Bảo Giám được luyện hóa đến lòng bàn tay, là pháp bảo thuận buồm xuôi gió nhất cho tới hiện tại của Lý Ngư.

- Thăng cấp đến cuối cùng là gì?

Cảnh Huyễn hóa thành hình người, lắc đầu nói:

- Không biết, đây đều là bản năng sinh ra đã có, sau khi mỗi một đời Đại lương hiền sư chết đi, khí linh của bản thân hắn đều sẽ tiêu tán, ký ức gì đó tất nhiên cũng tan thành mây khói.

- Vậy chẳng phải là chờ ta thành tiên, ngươi mới có thể viên mãn à?

Cảnh Huyễn cười nói:

- Có lẽ vậy.

Hấp thu linh khí trong bảo giám, cả người Cảnh Huyễn tỏa ra quang huy màu trắng, chung quanh có linh lực vấn vít.

Quần áo trên người không gió tự động, trên mặt lộ ra biểu cảm thánh khiết, thể hiện ra lực tương tác với thiên địa ngũ hành

Thân thể nàng ta trơn bóng như ngọc, trên da thịt lộ ra, xuất hiện rất nhiều đồ đằng kỳ quái, sau đó lại chậm rãi biến mất.

Phong Nguyệt Bảo Giám, có lẽ không bằng Ngũ Tiết Trượng, càng không cần phải nhắc đến Cửu Tiết Trượng trong truyền thuyết, cũng không bằng lệnh bài ngũ hành của mình, nhưng nó tốt ở chỗ là một pháp bảo có thể trưởng thành.

Lý Ngư lẳng lặng nhìn một lúc, mới rời khỏi bảo giám, ngã vào trên giường ngáy o o.

Đô thành Ích Châu Tây Thục, cái khác không nói, chỉ là sự an toàn vẫn khiến Lý Ngư rất yên tâm.

Tu sĩ bình thường không dám tới đây lỗ mãng.

Ngươi nghĩ mà xem, bản thân khổ cực tu luyện trăm năm, vất vả lắm mới đắc đạo, chạy tới giết cừu địch chắc không thành vấn đề chứ?

Được thôi, nhưng vừa động thủ liền bị bắt, giết người thì đền mạng, theo luật mà trảm.

Thế thì thiệt chết.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư bị Xích Bích gọi dậy, duỗi lưng, xuống dưới lầu ăn cơm.

Chưởng quỹ tiến lên, ân cần hỏi thăm tình huống đêm qua, sau khi biết được là hắn bày trận, liền cười nói:

- Khách quan lần đầu tiên đến Ích Châu, sau này phải cẩn thận một chút, ở Ích Châu chúng ta, tu sĩ ăn cơm không trả tiền cũng bị bắt phải ngồi tù.

- Ngươi yên tâm, hắn có tiền.

Xích Bích đang húp cháo, vẫn không quên nói một câu.

Lý Ngư lườm nàng ta một cái với vẻ ghét bỏ, hỏi:

- Ngươi húp cháo làm gì?

- Thử một chút.

- Lãng phí đồ ăn.

Lý Ngư phát hiện, điểm tâm của khách sạn này làm vô cùng đơn giản.

Mỗi một bát cháo, đều ít hơn Đại Tống một chút, khiến ngươi ăn no vừa đủ.

Ở Tây Thục, lương thực là tài nguyên rất quan trọng, cũng là tài nguyên được triều đình chú ý trọng điểm.

Các thương nhân buôn bán lương thức đều phải báo bị đúng hạn, không được thu mua lương thực của bổn quốc bán ra bên ngoài, triều đình Tây Thục hàng năm cũng sẽ thu mua lương thực dư trong tay bách tính, để làm chẩn tai và bổ sung quân lương.

Tuy Tây Xuyên được xưng là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, nhưng có một số chỗ, cũng thường xuyên gặp phải thiên tai, nó không có lãnh thổ rộng lớn như Đại Tống, Đại Đường, Đại Minh, không có nhiều điều phối tài nguyên, hơn nữa lại phải duy trì quân đội khổng lồ không kém gì năm nước khác, cho nên mỗi một chính sách đều vô cùng phù hợp với dân sinh Tây Xuyên, tận lực duy trì sự vận chuyển của đế quốc.

- Quả thật rất không dễ dàng.

Lý Ngư lẩm bẩm nói.

Xích Bích thính tai, tò mò hỏi:

- Ai?

- Ăn cháo của ngươi đi, hỏi nhiều như vậy làm gì.

Xích Bích hừ lạnh một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ bụng, nói:

- Ngươi còn ở đây bao lâu?

- Sao, ngươi vẫn muốn đi à?

Xích Bích nhảy đến phía sau Lý Ngư,

- Nơi này một chút tử khí cũng không có, tu sĩ tới đều phải ngoan ngoãn, phải sống như người thường, chán lắm.

- Ngươi chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Lý Ngư cũng hiểu nàng ta, chỉ có đại sự phát sinh ở thần điện Nam Cương, nàng ta mới có thể hút được vô số tử khí.

Đây là một con tiểu quỷ vương, nàng ta chỉ ước gì mỗi ngày đều có ác chiến như Xích Bích, như vậy nàng ta mới tiện nhờ đó mà trở nên lớn mạnh.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, vươn tay ra, Xích Bích lập tức nhích tới gần.

- Ta biết một chỗ, rất quỷ dị, lần trước một mình ta không dám xem kỹ, ngươi có muốn đi không?

Mắt Xích Bích sáng lên, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện ra vẻ ửng hồng của hưng phấn,

- Tốt tốt, chỗ nào?

Lý Ngư hạ thấp giọng, nói:

- Trong rừng rậm cạnh Cửu Giang, có một tòa chùa cổ đổ nát, rất tà môn. Hai đồ đệ của ta chính là có được cơ duyên từ nơi đó, mở ra thiên phú thực mộng.

- Còn có chỗ tốt như vậy à, sao ngươi không nói sớm!

Trước kia chưa học được Hỏa Tự Quyết, Lý Ngư biết khó mà lui, căn bản không dám đi dạo lâu ở bên trong.

Tùy tiện trong một cái giếng cạn, cũng có được bảo bối như lệnh bài ngũ hành, giờ nếu không quay về triển khai tìm kiếm kiểu rải thảm, vậy thì rất không phải.

Hơn nữa có Xích Bích hỗ trợ, cũng không sợ một số yêu ma quỷ quái, dẫu sao nàng ta cũng là vương của vạn quỷ.

Nơi đó có nhiều người chết như vậy, khắp nơi đều có thi thể, hơn nữa vừa nhìn đã biết đều không phải người bình thường.

Cho dù có thứ không sạch sẽ, hiện tại mình đã tu đủ năm quyển, cũng không cần thiết phải sợ.

Khi hai người đang lén lút mưu đồ bí mật, một trận tiếng cười duyên truyền đến, Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, Tần Khả Khanh dẫn theo Quỳnh Anh vừa xuống lầu.

Vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa thì sặc,

- Các ngươi đây là?

Chỉ thấy tiểu Thánh Nữ vốn vô cùng thanh thuần, lại boi son diễm lệ, dung mạo nùng diễm, một cỗ mùi thơm son phấn xộc vào mũi.

Lý Ngư trợn tròn mắt, nhìn nàng ta đeo châu ngọc đầy đầu, quần áo trên người là váy dài đỏ tươi, còn mang theo một số vàng bạc châu sức.

- Khụ khụ...

Tần Khả Khanh cười nói:

- Đẹp không, ngày hôm qua ta dẫn Quỳnh Anh muội muội đi mua đó.

- Người ta rất thích.

Quỳnh Anh cười hì hì nói.

Nàng ta vừa nói vừa lắc lắc váy, phát ra tiếng vang lenh kenh.

Đây là kiềm chế lâu điển hình, vừa hay bắt kịp thời kỳ phản nghịch của thanh xuân, nàng ta bạo phát rồi.

Lý Ngư không biết phải nói gì, giống như đeo một số đồ vỉa hè phi chủ lưu lên trên tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tỳ vết vậy.

Đối mặt với hai ả cứng đầu Phan Kim Liên và Triệu Phúc Kim, Lý Ngư còn có biện pháp, càng đừng nói tới tiểu Thánh Nữ Quỳnh Anh không rành thế sự.

Lý Ngư có kinh nghiệm đấu trận phong phú với những tiểu cô nương này.

Lúc này nếu phụng phịu răn dạy nàng ta, không những danh bất chính ngôn bất thuận, dẫu sao nàng ta cũng không phải Tiểu Kim Liên, không có quan hệ thầy trò.

Hơn nữa rất dễ dẫn tới tính cách của nàng ta thay đổi, không khéo như vậy sẽ không nhổ gai cứng ra được.

- Ha ha, ta cảm thấy, thẩm mỹ có rất nhiều loại, mà loại trước mắt này xem ra là không quá thích hợp.

- Hả?

- không bằng ngươi trao đổi thêm với Cảnh Huyễn một chút, để nàng ta dạy ngươi.

Lý Ngư đang dẫn dắt thiếu nữ vô tri này, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười, Xích Bích ôm bụng, cười nói:

- Ha ha ha ha, đây là gì vậy, xấu thế.

Nàng ta bồng bềnh trong không trung, vừa cười còn vừa ôm bụng giẫm chân, vô cùng vui sướng.

Hai mắt Quỳnh Anh đỏ lên, mắt thấy sắp khóc rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)