Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 210: Đăng ký

Chương Trước Chương Tiếp

Một vầng sáng ngút trời xuất hiện trong thành Ích Châu, có một nháy mặt như vậy, trong thành sáng như ban ngày.

Lý Ngư vội vàng thu hồi trận pháp, hắn không ngờ, lệnh bài lại có thể phù hợp với Ngũ Hành Trận như vậy.

Nơi này không phải là Biện Lương, Bắc Đấu Ti và Hoàng Thành Ti của Biện Lương đã theo sự lại trị bại hoại của Đại Tống mà trở thành một đám giá áo túi cơm.

Nha môn phụ trách đối phó yêu ma quỷ quái và tu sĩ của Tây Thục ở lục triều đều rất nổi danh, tên là Tập Yêu Ti.

Trong thành xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, không thể không có ai quản, Lý Ngư tính toán một chút, cảm thấy không cần thiết phải chạy trốn.

Dẫu sao mình chỉ là thí nghiệm trận pháp một chút, hơn nữa còn là thân truyền của Gia Cát Lượng, kể ra cũng coi như là có mặt mũi ở Tây Thục.

Hắn ung dung thu hồi lệnh bài, sau đó ngồi xuống đất, chờ người của Thục Quốc tới cửa.

Quả nhiên, không tới nửa khắc, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, cùng với tiếng vó ngựa và ngựa hí.

Sau một trận tiếng bước chân, cửa phòng bị đẩy ra, một đám người mặc bào phục màu vàng đỏ tiến vào.

Những người này xếp thành hai hàng, bao vây Lý Ngư lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng vang lạch cạch, dưới lầu có hai con ngựa trắng sóng vai chạy tới.

Hai thớt ngựa đó thân cao chân dài, cả người trắng ngần, không có nửa sợi lông tạp, chân ngựa mạnh mẽ cho dù là chạy nhanh trong thành vẫn bước chân nhất trí, không loạn chút nào, bờm ngựa tung bay giống như mây trắng, trông như thiên mã hạ phàm.

Trên lưng ngựa là hai nữ tử, một người trong đó hình thể đẫy đà, trước ngực to tới khoa trương, trên người mặc yếm ngắn tua đỏ.

Một người còn lại hơi gầy một chút, nhưng cao hơn, thân hình tao nhã mà lại nhẹ nhàng, hai người kéo dây cương, cất bước lên lầu.

Mỹ nhân đẫy đà nhấc chân, giẫm vào ghế nhỏ trong phòng, hỏi:

- Là người phương nào thi pháp trong thành Ích Châu?

Lý Ngư nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay nói:

- Ta. . . Là ta.

Mỹ nữ gầy lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết trong thành Ích Châu là cấm tùy ý sử dụng dùng pháp thuật à, nếu làm bị thương đến bách tính thì sao?

- Nghe khẩu âm của ngươi thì không phải người Thục.

Lý Ngư cười nói:

- Tại hạ chính là tu sĩ Đông Kinh Biện Lương, Gia Cát thừa tướng phái Mã Siêu mời ta đến Ích Châu, chính là để nghiên cứu một chút đạo thuật.

Hai mỹ nữ ngơ ngác nhìn nhau,

- Ngươi lợi hại như vậy à? Lượng thúc cũng phải tham thảo với ngươi?

Lượng thúc?

Lý Ngư, hít một hơi lạnh, đây là hộ quan hệ gì vậy.

- Hai vị??

Mỹ nữ đẫy đà có chút ngượng ngùng, bỏ giày da hươu của mình từ trên ghế xuống, vân vê tóc nói:

- Quan Ngân Bình.

- Trương Tinh Thải.

Mỹ nữ cao gầy còn lại ôm quyền nói, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng, nhưng không còn bất cẩu ngôn tiếu giống như vừa rồi.

Thục Quốc trên dưới, đối với người một nhà đều rất khách khí, quan hệ riêng tư của quân thần trong triều phần lớn là rất tốt.

Lý Ngư cười nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Biện Lương Chính Kinh Môn Chưởng giáo Lý Ngư.

- Ngươi chính là Lý Ngư biết đoán mệnh lại biết dựng nhà đó à?

Lý Ngư không biết phải nói gì, mình làm nhiều đại sự oanh oanh liệt liệt như vậy, kết quả là mọi người chỉ nhớ việc xây lâm viên.

Phải biết rằng, mình chính là khắc tinh của Phật môn, công địch của Nam Cương, người thu thập sát tinh, người nặn lại pháp thân cho Kim Thiền Tử, nhân vật số một của Đại Tống Biện Lương.

- Hôm qua cùng tham thảo trận pháp với Gia Cát thừa tướng, hôm nay lại có sở ngộ, không nhịn được muốn thí nghiệm một chút, không ngờ lại kinh động tới bách tính, đúng là vô cùng áy náy.

Một phen nói này của hắn lập tức khiến người ở đây trở nên nghiêm túc, người này không ngờ có thể cùng tham thảo trận pháp với Gia Cát thừa tướng, nói không chừng cũng là một Trận Pháp Đại Sư.

Quan Ngân Bình mỉm cười, lấy ra một thẻ trúc, nói:

- Tuy tiểu đạo trưởng ở xa tới là khách, nhưng Ích Châu chúng ta có quy củ, phàm là tu sĩ tới đều phải đăng ký danh sách, để ngừa có người động thủ với bách tính bình thường.

- Hiểu được, hoàn toàn hiểu được, cứ hỏi đi.

- Tính danh.

Trương Tinh Thải dùng khửu tay chọc nàng ta một cái, lúc này Quan Ngân Bình mới nhớ ra, người ta đã sớm tự giới thiệu rồi.

Nàng ta sau khi ghi lại tính danh, quê quán, tông môn, lại hỏi:

- Là ai dẫn tiểu đạo trưởng vào thành?

- Mã Đại.

Quan Ngân Bình gật đầu, hỏi:

- Có qua lại với người nào?

- Khương Duy, Gia Cát Lượng...

- Biện Lương Lý Ngư, thuộc Chính Kinh Môn, từng gặp mặt Khương Duy, thừa tướng, thí diễn trận pháp, vô tình quấy nhiễu bách tính.

Sau khi viết xong, nàng ta thu hồi thẻ trúc, vỗ vỗ ngực, cười nói:

- Được rồi! Có gì quấy rầy, mong bỏ quá cho, tiểu đạo trưởng cứ tiếp tục, chúng ta cáo từ.

Nhìn hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hồ lộng được rồi.

Có điều sự quản lý của Tây Thục cũng thật nghiêm khắc, tu sĩ muốn làm ác ở đây, đúng là không quá dễ dàng.

...

Đại Tống, Giang Nam Đạo, Thanh Khê Động.

Tượng đá to lớn được điêu khắc thành lực sĩ đang quỳ, trên lưng bức tượng là liệt hỏa đang bốc cháy hừng hực.

Trong động bốn phía thông suốt, gió huyệt không ngừng, nhưng ngọn lửa vẫn cháy, không hề có dấu hiệu bị tắt.

Phía trên cùng thờ phụng Tam Thanh Đạo Tổ, Thái Bình Tổ Sư, Ma Ni và Phật Đà, các thần phật đều được đặt cùng chỗ, ở giữa là Minh vương Phương Tịch.

Người trong sảnh không nhiều lắm, mỗi một người đều ngồi trên bồ đoàn, chợt thấy đèn đuốc bên ngoài tối sầm lại, một trận âm phong lạnh lẽo thổi vào, trong Thanh Khê Động rộng lớn như vậy lấp lánh vô số ma trơi ôm lấy một cây đèn đỏ xương trắng phiêu đãng như hồn, tiếng vó ngựa lạch cạch vang lên, một nam nhân thân mặc đạo bào, nhưng diện mạo không giống nhân sĩ Trung Nguyên giục ngựa vào điện, ở bên hông đeo một thanh kiếm thép vỏ sắt, thỉnh thoảng lại có máu từ trong vỏ kiếm nhỏ xuống, khiến người ta không rét mà run.

- Minh Vương!

Người đến xoay người xuống ngựa, thần sắc kích động, ngữ khí nức nở. Ngựa của hắn vốn là màu trắng, lúc này đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.

- Chuyện gì?

Phương Tịch mắt không mở, nghiêm giọng hỏi.

- Minh Vương, Ngũ Hành Lệnh tái hiện thế gian rồi!

- Gì cơ!

Rầm một tiếng, trong Thanh Khê Động, tất cả mọi người đều đứng lên.

Cho dù bọn họ đánh thắng, đánh thua một hồi chiến đấu, có người tới báo tin, những người này đều không thèm đứng dậy.

- Tư Hành Phương, ngươi chắc chắn chứ?

- Đại sự như vậy, sao dám vọng ngôn, Ngũ Hành Lệnh vừa ra, thần đăng ở ngoài điện tự tắt. Đây là cổ huấn trong giáo, mỗi lần Ngũ Hành Lệnh hiện thế, đều có phản ứng như vậy, chưa từng có sai lầm.

- Thời gian qua lâu như vậy, Ngũ Hành Lệnh cuối cùng lại xuất thế! Bất chấp tất cả mọi giá, cũng phải tìm ra Ngũ Hành Lệnh.

Phương Tịch cũng có chút kích động, lớn tiếng nói.

Vương Dần bị Nhạc Phi đánh trọng thương vuốt râu, khẽ cười nói:

- Ngũ Hành Lệnh tái hiện thế gian, hợp với Minh Vương đập nát giang sơn của Triệu quan gia hắn, ngày khác nhất thống lục triều, cũng không phải việc gì khó.

Phương Tịch xua tay, mọi người lập tức an tĩnh lại, hắn hài lòng ho khẽ một tiếng, nói:

- Ngũ Hành Lệnh phối hợp với Ngũ Hành Kỳ, thiên hạ không ai có thể ngăn cản. Để tránh cành mẹ đẻ cành con, rút tất cả nhân mã lại ba dặm, điều động thám báo còn lại, tìm kiếm Ngũ Hành Lệnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)