Lý Ngư cười thầm một mình, ai cũng nói đám người Tây Thục này không thích thanh gia lập thất, thậm chí còn truyền ra những lời là nam nhân thích nhau.
Cái này đương nhiên là nói đùa, nhưng cũng từ mặt bên nhìn ra được sự chấp nhất trong lòng những người này đối với nhất thống, so với quân thần của năm triều khác thì càng mãnh liệt hơn.
Lúc trước Lưu Bị và năm người khác, cùng chém rồng phân thiên hạ, không biết là vì mục đích gì, nhưng hắn chắc chắn là muốn dựng lại Đại Hán.
Nhưng loại chuyện này, lại không tiện nói rõ ra, dẫu sao nếu ngươi lấy ra danh hào khôi phục Đại Hán, lập tức sẽ thành kẻ địch và tâm phúc đại hoạn của năm nước khác.
Đáng sợ nhất không phải cái này, Hán triều chia ra làm sáu, là có người kiêng kị quyền lực vô thượng của Nhân Hoàng, dẫn tới muốn phân tách hoàng quyền.
Ai muốn nhất thống lục triều, khẳng định sẽ bị thiên đình phản phệ, khi đó mới là cử thế giai địch, cho nên tuy lục triều mạnh yếu không đồng nhất, lại một mực không bùng nổ diệt quốc chi chiến.
Cũng bởi vì vậy, Tây Thục ngay cả quốc hiệu cũng không dám đặt là Hán, ở thời không này, quốc hiệu của Lưu Bị là Thục.
Tây Thục ở tây nam lục triều, lại là một khối địa bàn khá nhỏ, cho nên năm nước khác giả vờ như không biết.
Đành chịu thôi, tuy Tây Thục dùng sức của bản thân tấn công năm nước khác là độ khó cấp địa ngục, nhưng nếu ngươi thực sự đến đánh hắn, chỉ bằng vào địa thế của Thục Quốc, lại thêm tinh binh cường tướng của bọn họ, bảo đảm sẽ khiến ngươi có đến mà không có về.
- Không ngờ, Thái Kinh còn là một nhân vật mạnh mẽ, trước kia một mực xem thường hắn rồi.
Lý Ngư lẩm bẩm nói.
Tông phái của hắn ở Đại Tống, hơn nữa là ở Biện Lương tim gan của Đại Tống, phong vân triều đường thế tất sẽ ảnh hưởng đến mình.
Có điều chỉ cần Lâm Linh Tố tạm thời không ngã, Lý Ngư cũng không quá sợ.
Khương Duy cười nói:
- Tống đình nội đấu, luôn luôn là xuất sắc tuyệt luân.
Hắn nhìn ánh trăng bên ngoài, nói:
- Canh giờ không còn sớm, ngày mai còn phải tới trong doanh thao luyện binh mã, không tiện uống nhiều.
Lý Ngư ôm quyền nói:
- Vậy chúng ta ngày khác lại tụ tập, vừa hay ta cũng muốn ở Ích Châu thêm mấy ngày.
- Dứt khoát ở lại nơi này đi.
Khương Duy ra sức giữ lại, nói:
- Ta sẽ tự mình tới trước mặt bệ hạ tiến cử ngươi, bệ hạ cầu hiền như khát, chiêu hiền đãi sĩ, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
- Tông môn ở Biện Lương, có vướng có bận, không tiện ở lại Ích Châu.
Mắt thấy Lý Ngư chối từ, Khương Duy cũng không nói nữa, đứng dậy vỗ vai hắn,
- Có việc cứ tới tìm ta.
Dứt lời xoay người rời khỏi, Lý Ngư thuận theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng thật sự có chút vướng bận. Chính Kinh Môn
Tuy thủ đoạn của Thái Kinh cao minh, bất động thanh sắc trừ bỏ Đồng Quán có uy hiếp lớn nhất đối với hắn, thuận tiện hóa giải uy hiếp của Đông Ngô ở bờ bên kia, còn làm suy yếu phản tặc Phương Tịch lớn nhất trong nước.
Nước cờ này, đi rất xảo diệu, không dẫn tới sóng to gió lớn ở bên ngoài.
Nhưng dù sao cũng là thay đổi lớn, không biết Chính Kinh Môn có bị vạ lây hay không, từ chuyện Tây Môn Khánh cho thấy, Thái Kinh có chút liên quan tới kẻ địch Ngự Linh Đường của mình.
Ít nhất, bọn họ là từng có hợp tác.
Lý Ngư đang suy nghĩ, nhã gian bên cạnh truyền đến một tiếng cười duyên, nghe thanh âm thì là của Tần Khả Khanh.
Lý Ngư đứng dậy đi tới cửa, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tần Khả Khanh chỉ vào bụng Quỳnh Anh, cười rất tươi.
Thì ra là nàng ta từ nhỏ chưa từng ăn đồ ăn bình thường, lần này ăn như hổ đói, khiến bụng nhỏ tròn vo.
Lý Ngư tức giận bấm ngón tay, lúc này Quỳnh Anh mới dễ chịu hơn một chút, nàng ta vốn đeo khăn che mặt tinh xảo, lúc này đã sớm cuộn lại vứt sang bên, ngửa ra sau, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn.
- Ai bảo ngươi tham ăn, lần này đã biết lợi hại chưa?
Lý Ngư bĩu môi hỏi:
- Thế nào?
- Ăn ngon thật, ta vẫn muốn thêm bát nữa.
...
Trở lại khách sạn dừng chân, Lý Ngư đầu tiên là tới phòng của Đại Tiểu Mộng, chỉ đạo bọn họ nửa canh giờ.
Yêu có thủ đoạn tu luyện của yêu, Lý Ngư nhất thông bách thông, dạy bọn họ làm thế nào dùng phương thức có hiệu suất nhất để hô hấp thổ nạp.
Sau đó lại dạy cho họ tam đại bí thuật của Chính Kinh Môn: Bỏ chạy, lừa người, ẩn nấp.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của hai Thực Mộng Thú, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, cái này đủ cho bọn họ học vài ba năm rồi.
- Đi mở cửa sổ, hướng lên ánh trăng, nghĩ tới pháp môn ta vừa dạy cho các ngươi, thử hô hấp đi.
Hai Thực Mộng Thú, lợi ích lớn nhất chính là nghe lời, chưa bao giờ giống như Phan Kim Liên và Triệu Phúc Kim, mỗi ngày đều tìm cách ăn bơ làm biếng.
Để khiến Tần Khả Khanh và Quỳnh Anh quen thuộc với đạo lí đối nhân xử thế, Lý Ngư không cho bọn họ về bảo giám, cũng mở cho hai người bọn họ một gian thượng phòng.
Ra khỏi phòng của hai cô gái nhỏ, nhìn bọn họ đang nằm chung, nói một số lời riêng tư trong khuê phòng.
Lúc này Lý Ngư mới yên tâm, trở lại trong phòng mình, cẩn thận nhớ lại một chút chuyến đi tới Nam Cương lần này.
Tuy tự nhiên bị đâm ngang một số chuyện, lại có thêm vô số cừu gia, nhưng nói tóm lại là vẫn thành công.
Có được Liệt Hỏa Quyết, tu đủ năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đạt được Ngũ Tiết Trượng.
Tuy Ngũ Tiết Trượng là vật không rõ, dùng nhiều ắt gặp phản phệ, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn có thể cứu mạng.
Còn có được tiểu Thánh Nữ Quỳnh Anh, tìm cơ hội song tu với nàng ta, liền có thể giải được nguyền rủa.
Lý Ngư lấy ra Ngũ Tiết Trượng, vẻ mặt có chút rối rắm, Gia Cát Lượng kiến thức uyên bác, lời hắn nói chắc là đúng.
Quá đáng tiếc. . .
Nếu mình không cầm Ngũ Tiết Trượng, là trình độ bình thường, như vậy sau khi tay cầm Ngũ Tiết Trượng, chính là đụng đến cánh cửa của cường giả đỉnh cấp đương thời.
Cho dù là đối mặt với đại ma như Hồng Hài Nhi, cũng có thể đánh một trận.
Ngày đó đối mặt với sự bao vây của năm bộ tộc lớn của Nam Cương, cũng có sức đánh một trận, đây còn là sau khi bọn họ có chuẩn bị, thiết lập đại trận khắc chế mình.
Nếu không có đại trận, Ngũ hành chi linh để mặc cho mình điều động, năm bộ lạc của Nam Cương liên thủ cũng không giữ được mình.
Lý Ngư thở dài một hơi, bất kể thứ này có tốt thế nào, mình cũng không thể sử dụng tùy tiện.
Ngón tay hắn khẽ động, mấy đạo linh phù bọc Ngũ Tiết Trượng lại, ở phía bên ngoài của nó xuất hiện một quang thuẫn màu xanh.
Sau khi làm xong, Lý Ngư cất nó vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Sau đó hắn lại không cam lòng lấy ra sổ nhỏ của Gia Cát, tìm một trận pháp đơn giản nhất - Ngũ Hành Trận.
Lý Ngư khống chế bản thân không nhìn điểm đỏ và mũi tên mà Gia Cát ghi thêm.
Dựa theo sắp xếp bên trên, Lý Ngư thầm ghi nhớ trong lòng.
Ngũ Hành Trận là mượn thuộc tính của ngũ hành, để làm ra trận pháp bảo hộ an toàn cho bản thân, trận thế này sắp xếp cũng khá là đơn giản. Ngũ hành chi đạo, khí bao hàm tương sinh tương khắc tuần hoàn không ngừng, hoá sinh khí tường, có thể ngăn các loại tà thuật.
Trận thế dùng hình chữ thập để bày bố, tây kim, đông mộc, nam hỏa, bắc thủy, trung thổ.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, năm người nhỏ xuất hiện, phân biệt là nê nhân, mộc nhân, kim nhân, thủy nhân và hỏa nhân.
Lấy chúng làm trận cước, Lý Ngư khởi động Ngũ Hành Trận.
Khi trận pháp khởi động, toàn thân có cảm giác tê ngứa, dần dần thậm chí xuất hiện cảm giác điện chạy, đợi cho sau khi trận pháp hoàn thành toàn bộ, huyệt Bách Hội có áp lực rất nhỏ, cảm thấy khí lưu chung quanh có biến hóa, sau đó có điện quang chạy trong trận, ngoài trận cũng có quang thuẫn.
Trong lòng Lý Ngư mừng rỡ, trận này dễ sắp xếp, tuy uy lực không lớn.
Đột nhiên, hắn phúc chí tâm linh, nhớ tới trong giếng cạn ở chùa cổ, có được lệnh bài ngũ hành.
Trong năm lệnh bài đó ẩn chứa Ngũ hành chi lực dồi dào, lúc ấy từng khiến Lý Ngư chưa tu thành năm quyển Thánh Bình Thanh Lĩnh Thư phải kinh ngạc không thôi, lúc đó hắn thậm chí không thể nắm giữ được linh lực khổng lồ như vậy.
Nếu dùng lệnh bài để xếp trận, không biết sẽ có hiệu quả gì.
Nói làm là làm, Lý Ngư lấy ra lệnh bài, thay thế năm người nhỏ nguyên tố, đặt ở trên các trận cước.
Lệnh bài năm màu sắc khác nhau, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, cầm ở trong tay lại mơ hồ có thể cảm thấy linh lực phun trào.
Đột nhiên, ầm một tiếng, một cỗ linh lực dồi dào không chịu khống chế khoách tán ra trong phòng.