- Ngươi chờ ta một lát.
Sau khi Khương Duy nói xong, xoay người vào quân doanh, khi đi ra đã đổi sang một thân thường phục.
- Uống rượu mặc khôi giáp rất không tiện, hơn nữa rất dễ khiến tiệm rượu trong thành sợ hãi.
Lý Ngư đi cùng Khương Duy, vào trong thành Ích Châu, Khương Duy chỉ vào một tửu lâu mái đỏ hai tầng, nói:
- Nơi đây là tửu lâu người Tống mở, rượu và thức ăn Đại Tống đều là song tuyệt, vừa hay vào đây uống rượu đi.
Lý Ngư cười bảo:
- Ta còn có hai bạn gái, có thể cùng đưa tới không?
- Không ngại.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, vòng tay bên Tần Khả Khanh lấp lánh, ánh sáng mỏng manh chỉ dẫn nàng ta tới bên Lý Ngư.
Sau khi Khương Duy đi lên tửu lâu, Lý Ngư thầm quan sát, tửu lâu của Tây Thục cũng khá là giản dị.
Nơi này hoàn toàn không tìm thấy loại cảm giác ngợp trong vàng son của Biện Lương, chỉ là tửu lâu làm bằng gỗ này, dùng vật liệu rất tiết kiệm, căn bản không nhìn thấy một chút bóng dáng xa hoa lãng phí nào.
Cái này ở Biện Lương căn bản là không thể tưởng tượng được, tửu lâu quy mô lớn bình thường, đều được điêu lương họa luyện, châu liêm thúy mạc.
Lúc này chính là thời gian thắp đèn, Khương Duy liền chọn chỗ cạnh cửa sổ, nương ánh trăng nhìn càng rõ hơn.
Hắn sờ sờ túi tiền dắt ở thắt lưng của mình một chút, thầm tính toán, gọi một bàn rượu và thức ăn vừa hay có thể trả đủ.
Thức ăn không nhiều lắm, nhưng rất tinh xảo, thức ăn lên cũng nhanh.
Lý Ngư rót hai chén rượu, Khương Duy cười nói:
- Ngươi từ Đại Tống đến, có biết chuyện Giang Nam Phương Tịch không?
- Phương Tịch?
Lý Ngư lập tức nhớ ra, trước khi mình đi, Phương Tịch và Đồng Quán, Cam Ninh đang đại chiến ở Giang Nam Đạo.
Sau khi đến Nam Cương, tin tức về nơi đó cũng bị cắt đứt.
Tâm tình của Khương Duy không tồi, giơ tay lên nâng cốc uống cạn, lại cười nói:
- Thì ra ngươi vẫn chưa biết, Chu Lang của Đông Ngô đó khinh thường Thanh Khê Động Phương Tịch. Vốn cho rằng phái người đi là có thể thừa cơ cướp lấy Giang Nam Đạo của Đại Tống, lại trúng phải bẫy của Thái Kinh.
Lý Ngư biết, những chuyện trên quyền mưu này hắn nhìn rõ ràng hơn mình nhiều, vội vàng rót cho hắn một ly,
- Giải thích thế nào?
- Đông Ngô lòng muông dạ thú, chúng ta luôn biết rõ trong lòng, Đại Tống Thái Kinh cũng biết rõ. Bọn họ và Đông Ngô cách sông nhìn nhau, kiêng kị thuỷ quân Đông Ngô, cho nên muốn làm ra một chiêu xua hổ nuốt sói này. Không phải ngươi ngấp nghé Giang Nam Đạo của ta à, ta trực tiếp mở cửa lớn cho ngươi tiến vào.
- Chu Du tự cho mình là hay, hắn phái ra nhân mã, không nghĩ có thể thua. Đáng tiếc hắn vẫn xem thường Thanh Khê Động Phương Tịch, khi Đồng Quán và Cam Ninh vẫn đang ở Thái Bình Châu và Mục Châu nghĩ cách chia xẻ công lao, đã bị Phương Tịch phá liền mấy trận. Vương Dần chém đại tướng Trần Vũ của Đông Ngô, Tống Khiêm, Tư Hành Phương, Lệ Thiên Nhuận, Bàng Vạn Xuân, Đặng Nguyên Giác hợp binh một chỗ, đánh cho Thắng Tiệp Quân của Đồng Quán toàn quân bị diệt. Sau đó thay đổi quân tiên phong, bao vây Cam Ninh, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy.
- Đại tướng Đông Ngô Cam Hưng Bá, ha ha, bách kỵ bách chiến bách thắng bị người ta giết cho bảy tám thành, chỉ còn lại hơn mười kỵ.
Lý Ngư hít một hơi lạnh, Minh Giáo của Minh Giáo mạnh như vậy sao?
Có điều nghĩ lại cẩn thận, quả thật là không thể khinh thường.
Hắn nhíu mày nói:
- Cho dù là như vậy, cũng chỉ có thể nói người của Phương Tịch biết đánh, nhưng có liên quan gì tới Thái Kinh.
Khương Duy cười nói:
- Ngươi tiếp theo nghe cho kỹ sẽ biết điều mờ ám trong đó. Sau khi Đồng Quán thua, lập tức đã bị liên danh buộc tội, triệt hồi tất cả chức vụ trong quân của hắn, phái tới địa phương làm một phó sứ đoàn luyện. Văn võ đại quyền trong triều đều bị vây cánh của Thái Kinh chiếm giữ. Càng tuyệt hơn là còn ở phía sau, nơi này vừa thua, bên kia Thái Kinh bắt đầu dùng mấy viên đại tướng tới ổn định cục diện.
Lý Ngư ít nhiều có chút hiểu biết về Đại Tống, khó hiểu hỏi:
- Thế cục thối nát như vậy, người nào còn có thể ngăn cơn sóng dữ?
Khương Duy cũng lộ ra một tia thần sắc kính trọng, nói:
- Thái Kinh kiêng kị uy vọng của Đồng Quán trong võ tướng, lần này dùng người không hạn chế một kiểu, đề bạt đều là những tiểu tướng chưa được biết tên. Người được hắn phái tới Giang Nam Đạo tiễu phỉ, trước kia thanh danh không hiện, chủ tướng tên là Tông Trạch, xuất thân Tri Châu. Dưới tay có mấy viên thiên tướng, cũng lặng lẽ vô danh. Có người tên là Nhạc Phi, chiến tích tốt nhất, một mình độc chiến mấy viên đại tướng của Phương Tịch, đánh chết một, đả thương ba. Còn có một viên tướng tên là Hàn Thế Trung, cũng lập được công lớn, đánh lùi mấy lần tấn công của Vương Dần.
Sắc mặt Lý Ngư đỏ lên, khuôn mặt của con cáo già Thái Kinh đó hiện ra ở trong lòng hắn.
Nhạc Phi xuất thế rồi.
Trong lục triều, Đại Tống tướng tinh ảm đạm, có lẽ sẽ nghênh đón một tia chuyển cơ.
Có điều tuy Nhạc Phi mạnh, nhưng muốn một mình chống đỡ Đại Tống, vẫn còn thiếu một chút. Dẫu sao Ngũ Hổ Tương, Ngũ Tử Lương Tướng, những mãnh nhân của trong phủ Tần Vương của Lý Thế Dân, đều vẫn còn.
Khương Duy vô cùng thống khoái, lại uống mấy chén, cười bảo:
- Nực cười là Chu Du tính hết cơ quan, đều thành làm giá áo cho người khác, lần này chắc tức không nhẹ.
Hắn đổi đề tài, nói:
- Có điều Thái Kinh này, vì tranh quyền đoạt lợi, không tiếc dẫn binh mã nước khác vào quốc thổ của mình. Tuy nhất thời nhìn thì Tống đình kiếm lợi, kỳ thật lại là hậu hoạn vô cùng, nếu không phải ánh mắt thiển cận, vậy chính là vàng đỏ nhọ lòng son, coi sự được mất của bản thân nặng hơn cả xã tắc.
- Nếu người này ở Thục, ta tất sẽ thượng thư bệ hạ, chém hắn trước.
Lý Ngư cảm nhận được sự vui vẻ của hắn, không biết vì sao, vừa nghe thấy Chu Du ăn quả đắng, mình lại vui sướng không thôi.
Có thể là bởi vì ở Kiến Nghiệp bị hắn lấy làm súng một hồi, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, cũng có thể là bởi vì Đại Kiều.
- Đúng rồi, chuyện ngươi tới Biện Lương tìm đồ đệ cho người ta thế nào rồi, đã tìm thấy người thích hợp chưa?
Lý Ngư cười bảo:
- Tìm được vài người rồi.
- Chúc mừng chúc mừng.
Mí mắt Lý Ngư, khẽ động cảm nhận được khí tức của Tần Khả Khanh và Quỳnh Anh, cười nói:
- Còn mang đến hai người.
Hắn đứng dậy, vươn tay ra nói:
- Khanh Khanh, đến bên này!
Mắt Khương Duy sáng như đuốc, nhìn hai người đẹp duyên dáng đi tới, dùng thanh âm chỉ Lý Ngư mới có thể nghe thấy, nhẹ giọng hỏi:
- Yêu cũng được à?
- Hữu giáo vô loại (gì cũng dạy hết).
Khương Duy mỉm cười một tiếng, hiển nhiên không quá đồng ý.
- Nói tới mới nhớ ra, ba huynh đệ gà lợn dê thế nào rồi?
Lý Ngư cười nói:
- Tiểu đệ ta thành lập một tông phái, hiện giờ bọn họ đều vào tông môn của ta, đang bế quan tu hành.
Tần Khả Khanh kéo tay Quỳnh Anh, đi tới ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:
- Đây là bạn tốt của ta, đại tướng Tây Thục Khương Duy.
- Bái kiến Khương tướng quân.
Quỳnh Anh cũng đỏ mặt, học Tần Khả Khanh hơi cúi người, điều này đối với nàng ta mà nói chính là không đơn giản.
Trước kia ở thần điện, đều là người khác hành lễ với nàng ta, Quỳnh Anh cảm thấy có chút chơi vui. Sau khi Làm xong, mặt đỏ hồng, nhìn chung quanh, nhìn đồ ăn trên bàn.
Lý Ngư vươn tay ra gọi tiểu nhị đến, nói:
- Có thêm hai nữ quyến tới, ngươi mở một nhã gian, mang lên rượu và thức ăn.
Tiểu nhị dạ ran, dẫn theo hai người đến nhã gian, sau khi bọn họ đi rồi, Khương Duy lại tự nhiên hơn một chút.
- Bá Ước huynh đã kết hôn chưa.
- Đại trượng phu chỉ lo công danh chưa thành, không dám lấy vợ.