Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 207: Gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

Thục đô, Ích Châu.

Trong thành khách thương lui tới như dệt, phần lớn là thương nhân dị tộc ăn mặc kỳ dị, ở ngõ Ủng Thành thành tây lại liễu xanh thành bóng mát, một mảng yên tĩnh.

Ở đoạn bắc ngõ nhỏ, trước một căn nhà cũ lâu không tu sửa, có người tới bái phỏng.

Cửa lớn mở ra, là một lão bá, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi là?

Lý Ngư cười nói:

- Ta là bằng hữu của chủ nhân nơi này, đi ngang qua Ích Châu, đặc biệt tới bái phỏng.

Lão bá vội vàng mở cửa, nói:

- Thì ra là khách quý, tướng quân nhà ta được điều tới doanh chữ thiên làm đương sai, chắc phải hai ba tháng mới có thể trở về, nếu có việc gấp, có thể tới trong doanh tìm hắn.

Lý Ngư có chút thất vọng, vừa rời khỏi phủ Thừa Tướng, hắn tìm tửu lâu, an trí cho Xích Bích và hai đồ đệ, bảo bọn họ đừng tùy tiện ra ngoài. Sau đó mình hỏi thăm tới tìm Khương Duy, không ngờ lại vồ trượt.

- Khách nhân vào ngồi một lát nhé?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Không cần, ta tới trong doanh tìm hắn.

Trong thành Ích Châu, có không ít đại doanh, khác với Đại Tống quân bị bỏ hoang, nơi này đúng là võ đức dư thừa.

Dẫu sao Đại Tống tới tiễu phỉ cũng phải mượn binh, mà nơi này là mỗi ngày xuất kích tứ phía, đánh đều còn là đối thủ mạnh hơn mình.

Thành Ích Châu, nhìn thì gió êm sóng lặng, kỳ thật trên thành trì toàn là trận pháp.

Cái này là để phòng ngừa có tu sĩ tới quấy rối, tựa như chuyện Minh Giáo đại náo Đông Kinh, ở đây lại không thể phát sinh.

Bởi vì trận pháp khởi động, ngươi sẽ không có cơ hội đào tẩu, vậy sẽ phải đối mặt với võ tướng đỉnh cấp của Tây Thục.

Ở lục triều, tu sĩ chống lại võ tướng, trời sinh không chiếm được ưu thế, giống như pháp sư đối mặt với chiến sĩ vậy.

Pháp thuật của ngươi đánh vào người hắn, có thể là không đau không ngứa, hắn sẽ lập tức lấy mạng ngươi.

Cho nên võ tướng đỉnh cấp, tuy không sống lâu bằng tu sĩ, không am hiểu chạy trốn bằng bọn họ, nhưng trên chiến trường chính diện, tuyệt đối là chiến lực mạnh nhất.

Cái duy nhất có thể khắc chế, hoặc nói là địch nổi, chính là trận pháp, đây là sở trường của các quân sư mưu sĩ.

Bất kể là một mãnh tướng nhất kỵ đương thiên, hay là mưu sĩ bài binh bố trận, đều là thần tử của vương triều. Nhân Hoàng dùng cái này để đối kháng thiên đình, không rơi vào thế hạ phong.

Đây là lục triều, một thời không mà cự ly giữa tiên và người được kéo gần vô hạn.

Lý Ngư một đường hỏi thăm, đi tới doanh chữ thiên, cách rất xa đã cảm thấy một cỗ khí tức dương cương bao phủ phía trên quân doanh.

Lúc trước nhìn thấy cấm quân của Đại Tống, xếp thành Vạn Toàn Trận, Lý Ngư đã cảm thấy rất mạnh rồi.

Nhưng so sánh với khí thế của quân doanh này, quả thực là trò trẻ con, chẳng trách lúc trước Đông Ngô không coi trọng mình.

- Đứng lại! Binh doanh trọng địa, há có thể xông loạn!

Có một sĩ tốt mặc giáp, cản Lý Ngư lại, lớn tiếng quát to.

- Ta tới tìm Khương Duy tướng quân, làm phiền thông báo một tiếng, cứ nói là lão bằng hữu Đại Tống Lý Ngư cầu kiến.

Tiểu tốt vừa nghe vậy, thần sắc lập tức dịu xuống, ôm quyền nói:

- Đã là bạn tốt của tướng quân, vốn nên để ngươi tiến vào, nhưng doanh chữ thiên có quy củ, người ngoài không thể tiến vào, xin nghỉ ngơi ở đây một lát.

Nên là như vậy.

Lý Ngư ngồi khoanh chân dưới tàng cây ngoài doanh, chờ Khương Duy.

Qua một lúc, một người ăn mặc như võ tướng từ trong trong cất bước đi ra.

Hắn cách hàng rào doanh trướng, nhìn Lý Ngư, vẫy tay cười nói:

- Lý Ngư!

- Bá Ước.

Lý Ngư đứng dậy, cười nói:

- Chúng ta lại gặp mặt rồi.

- Ta biết, ngươi nhất định sẽ đến Ích Châu mà.

Khương Duy cười sang sảng, xua tay nói:

- Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta luyện binh xong sẽ ra tìm ngươi.

Lý Ngư có chút kinh ngạc, mình từ vạn dặm xa xôi tới, hắn vẫn luyện binh. Có điều nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là rất cao hứng, không giống như là giả vờ. Hơn nữa hắn là Khương Duy, hắn không cần thiết phải giả vờ với mình.

Có điều nghĩ một chút cũng cảm thấy bình thường trở lại, đây mới là Khương Duy.

Hắn hoàn toàn khác với mình, đã là thời gian luyện binh, như vậy giống như quân lệnh, Thái Sơn có sập trước mặt cũng sẽ không thay đổi, càng không cần phải nói là bạn tốt đến chơi. Chỉ có loại tính cách này mới có thể thống soái đại quân, mà loại người trọng nhân tình như mình thì chỉ có thể làm một Chưởng giáo bao che khuyết điểm.

Lý Ngư cười bảo:

- Ta ở dưới cây này đợi ngươi.

- Được.

Khương Duy vung tay, xoay người bước đi.

Lý Ngư trở lại dưới tàng cây, lấy ra sổ nhỏ Gia Cát Lượng cho, vừa rồi trên đường hắn còn mua một mảnh gấm Tứ Xuyên bọc sổ nhỏ lại.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám bạch quang lóe lên, hai bóng người đi ra, là Tần Khả Khanh dẫn theo tiểu Thánh Nữ từ trong bảo giám đi ra.

Lý Ngư ở dưới tàng cây, rụt rè mở sổ, cẩn thận như đang đối mặt với một mỹ nhân tuyệt sắc.

Tần Khả Khanh nhìn nhìn, nói:

- Chúng ta muốn tới Ích Châu, ừ... Đi dạo phố.

- Đi đi.

Tần Khả Khanh vươn tay ra,

- Tiền.

- Ngươi học cũng nhanh nhỉ.

Lý Ngư tức giận cười nói.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, bên trong còn một số vàng lá, là trước khi đi Hoàng Tín bảo mình mang theo.

Hiện tại Lý Ngư đã không còn xem trọng những cái này nữa, vẫy vẫy tay bảo bọn họ tùy tiện mà tiêu. Hắn vươn tay ra, đeo một cái vòng tay lên cổ tay Tần Khả Khanh.

Đây là thứ lấy ra từ thần điện, sau khi Lý Ngư nghiên cứu, phát hiện có thể tỏa định khí tức của một người, có thứ này bất kể là Tần Khả Khanh đi đến đâu, mình đều có thể tìm thấy nàng ta.

Nếu người đeo có nguy hiểm, mình cũng có thể ngay lập tức tới nơi, là một thứ tốt. Xích Bích độc lai độc vãng, không có gì vướng bận, không quá thích thứ này, mình liền dùng đan dược đổi với nàng ta.

- Phải đeo khăn che mặt, nhún nhường một chút.

Lý Ngư dặn dò.

Tần Khả Khanh vẫy vẫy khăn che mặt trong tay, cười khẽ với hắn, kéo Quỳnh Anh đi vào trong thành. Tiểu Thánh Nữ có chút giống với Tần Khả Khanh lúc trước, lại đều đến từ Nam Cương, cho nên hai người trời sinh đã rất thân thiết.

Nhất là Tần Khả Khanh, yêu thương có thừa tiểu muội muội này.

Nhìn hai người rời khỏi, lúc này Lý Ngư mới cúi đầu, nhìn một cái lập tức ngây ra, thứ trên sổ nhỏ này đối với hắn thì giống như Quỷ Họa Phù, cái gì cũng nhìn không hiểu.

Nhìn chú giải, cũng đều là một số từ ngữ tối nghĩa mình xem không hiểu, đại đa số là tranh vẽ.

Hắn xốc lại tinh thần, ngưng thần nhìn kỹ, kết quả càng ghê hơn, không quá một lúc, cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu cũng giống như cháo nhão.

Hắn vội vàng cất sổ nhỏ đi, đả tọa thổ nạp, khôi phục thần thức. Hắn vừa đả tọa, mới biết lần này rất nguy hiểm, tổn thương đối với mình thực sự là không nhỏ.

Cũng may không phải là trọng thương, chỉ là khí tức hỗn loạn, dùng linh lực trong kinh mạch của mình điều hòa hô hấp thổ nạp là được rồi.

Vừa mở mắt ra, Khương Duy đã đứng ở trước mắt, tò mò nhìn hắn.

- Ngươi đang làm gì thế?

- Bá Ước huynh, ngươi ra rồi à?

Mắt Khương Duy khẽ động, tức giận nói:

- Ta chờ ngươi ở đây đã nửa ngày rồi.

Lúc này Lý Ngư mới ngẩng đầu nhìn một cái, mặt trời chiều đã ngã về tây, thì ra mình đả tọa nửa ngày mới khôi phục.

- Hổ thẹn, ta từ chỗ Gia Cát thừa tướng, xin được một quyển chú giải trận pháp, kết quả tài sơ học thiển, xem một cái mà mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa thì hôn mê.

Khương Duy cười nói:

- Học gì cũng phải tuần tự mà tiến, trận pháp càng là như vậy, mấy năm nay tu vi của ngươi tinh tiến không ít, trận pháp cũng từng học qua rồi à?

- Không, chỉ là thấy mấy lần, muốn học một chút.

Khương Duy ngạc nhiên nói:

- Ngươi không biết gì lại dám xem tâm đắc chú giải của thừa tướng?

Lý Ngư cười gượng nói:

- Tính sai rồi.

Lý Ngư cũng cảm thấy mình hơi càn rỡ, có chút hối hận, thứ này cho một cao thủ trận pháp, vậy hắn có thể cao hứng tới phát điên, nhưng cho mình thì lại là tác dụng bình thường.

Có điều mình có thể bắt đầu từ hiện tại, trước tiên học từ cơ bản, sổ nhỏ này sớm muộn gì cũng dùng được.

- Ha ha ha, ngươi đã tới Ích Châu, đi, ta mời ngươi uống rượu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)