- Ngươi đã đến rồi à?
- Tiểu đạo Lý Ngư, bái kiến thừa tướng.
Lý Ngư rất lễ phép, biết sao được, đây không phải là người mà hắn có thể cười đùa cợt nhả.
- Có thể nói với ta một chút, ngươi là từ nơi nào tới không? Có chỗ nào khác với lục triều không?
Trong lòng Lý Ngư giật thót, mình vẫn đang nghĩ làm thế nào mới có thể giấu diếm được, thì ra hắn thật sự đã biết rồi.
Thần sắc của Lý Ngư biến hóa, tuy là rất nhỏ, nhưng Gia Cát Lượng đầu cũng không ngẩng lên, lại giống như đã biết được suy nghĩ trong lòng hắn, cười bảo:
- Ta chỉ là tò mò thôi.
Khác với trong tưởng tượng của Lý Ngư, trên người Gia Cát Lượng có một loại khí chất khác biệt.
Dáng người của hắn cũng được coi là cao lớn, nhưng không thể nói là khôi vĩ, ngồi bên hồ thả câu, mình thậm chí không phát hiện ra hắn.
Sau khi mở miệng, lại giống như đại thúc nhà bên, khiến người ta giống như tắm trong gió xuân, bất giác đã muốn nói chuyện phiếm với hắn, thổ lộ hết nội tâm.
Lý Ngư thở dài, dứt khoát không muốn giấu diếm nữa, hắn tìm ghế đá ngồi xuống, nói:
- Ta nói ra, sợ là ngươi không tin...
- Nói nghe chút đi.
- Ta đến từ một thời không hoàn toàn khác với lục triều...Ngày xuyên qua ta đang làm một phẫu thuật nhỏ, lại gặp phải bạn gái cũ là bác sĩ gây mê, nàng ta tiêm cho ta...
Lý Ngư bình tĩnh kể lại, Gia Cát Lượng thỉnh thoảng lại hỏi, nhưng phần lớn thời gian là lẳng lặng lắng nghe.
Lý Ngư phát hiện hắn đúng là rất trí tuệ, thứ như là máy bay gì đó, vừa nói là cái là hiểu ngay.
- Ta hiểu rồi, ngươi tới từ một nơi, người nơi đó khác với chúng ta, các ngươi đã đưa thuật cơ quan đạt tới hóa cảnh.
- Ặc...Cũng gần như thế, chúng ta gọi là là khoa học.
Gia Cát Lượng trở nên trầm tư, Lý Ngư thừa cơ nhìn thêm, ánh mắt của hắn rất thâm thúy.
Nếu nói hiền tướng danh thùy thiên cổ này có chỗ nào khiến người ta khó quên, chắc chính là đôi mắt này.
- Thiên cơ, quả nhiên không thể nhìn trộm.
Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng, nói:
- Cảm tạ ngươi đã nói thật với ta.
Lý Ngư xòe tay, cười nói:
- Ta vốn cũng muốn nói dối, nhưng nói dối với ngươi quá mệt mỏi.
Gia Cát Lượng cười ha ha, cầm lấy cần câu, chậm rãi thu lại.
- Ngày đầu tiên ngươi tới, ta bảo Bá Ước tới Đại Tống, đón ngươi về. Sau khi Bá Ước đi, lại không muốn cường hành mang ngươi về. Kỳ thật với bản sự của hắn, khi đó muốn cưỡng ép đưa ngươi tới Ích Châu, cũng không phải việc khó.
Lý Ngư gật đầu, thầm nghĩ đúng là như vậy, mình và tam túng của đồi Cảnh Dương thiếu chút nữa thì bị hổ yêu ăn, Khương Duy lại một kiếm đã chém chết hổ yêu đó.
- Bá Ước là tính tình gì, ta hiểu nhất, có thể thấy được hắn có chút coi trọng ngươi.
- Kể ra, thừa tướng đã hai lần cứu tính mạng ta.
Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng,
- Ta hy vọng ngươi có thể sống.
Lý Ngư ngạc nhiên, Gia Cát Lượng hy vọng mình sống sót, chắc là không đơn giản, ít nhất sẽ không phải bởi vì sao thiện sao ác gì đó.
- Bởi vì, ngươi là một biến số.
Gia Cát Lượng quay đầu lại, ngữ khí trở nên ngưng trọng hơn một chút,
- Thiên mệnh khó trái, trừ khi có biến số, bất kể ngươi là vì sao mà đến, đều là niềm vui bất ngờ cho Đại Hán ta.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, Gia Cát Lượng chắc đã đoán được thiên cơ, biết muốn dựng lại Hán thất là khó như lên trời, cho nên tuy hắn lo lắng hết lòng, nhưng trong lòng chỉ sợ cũng có chút tuyệt vọng.
Nhưng sự xuất hiện của mình...
Chẳng trách!
Chẳng trách hắn mấy lần đều vào lúc nguy hiểm nhất phái người tới cứu.
Khương Duy không mang mình về, hắn cũng không phái người đi đón, Lý Ngư còn thầm lấy làm lạ một thời gian. Trong ấn tượng, Gia Cát Lượng là người không đạt được mục đích thì tuyệt không chịu từ bỏ giữa chừng.
Đã là biến số, sẽ khiến thiên đạo thiên cơ trong lục triều có một số thay đổi.
Gia Cát Lượng đứng dậy, nói:
- Cám ơn ngươi đã thẳng thắn nói cho a biết, nếu ngươi có nghi hoặc gì về lục triều, cũng có thể hỏi, ta biết sẽ trả lời.
Lý Ngư vừa nghe vậy lập tức trở nên kích động, đây chính là một cơ hội tốt.
Trong lục triều, nếu muốn tìm một người có hiểu biết nhiều nhất, chắc chắn là người trước mắt.
- Thừa tướng có biết Thái Bình Đạo không?
- Thái Bình Đạo... Là một nhánh của Đạo môn, làm việc khá là cực đoan, ta có nghe sơ sơ.
Lý Ngư lập tức hỏi:
- Lúc ta mới đến, gặp một đạo sĩ du lịch của Thái Bình Đạo, hắn truyền cho ta một thân phương thuật. Hiện giờ ta tu thành Thái Bình Kinh, cảm thấy không có gì khác thường, còn có được Ngũ Tiết Trượng, vì sao lại có rất nhiều người, vừa nghe Thái Bình Đạo lại kính nhi viễn chi đối với ta, mà đối với Ngũ Tiết Trượng càng là tránh còn không kịp?
Chuyện này đã làm khốn nhiễu mình rất lâu, Lý Ngư chỉ sợ sau khi tu luyện sẽ có di chứng gì.
Gia Cát Lượng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cái ngươi tu chỉ là Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, cũng không thể nói là tu thành Thái Bình Kinh. Từ thời hồng mông, thiên địa thế gian chính là đục trong rõ ràng. Tời mãn hoang, đất rung núi chuyển, trời sập đất lún,thời thái hoang man thú hoành hành, đại yêu khắp nơi, sau đại hoang, Tam Hoàng Ngũ Đế, Nhân tộc quật khởi, cũng giết chóc không ngừng. Có đạo nhân sáng lập Thái Bình Đạo, mắt thấy bách tính thế gian như thịt cá, cá lớn nuốt cá bé, ôn dịch không ngừng, thiên tai nhiều năm liền, cực khổ sâu nặng, liền phát xuống đại hồng nguyện.
- Hắn cũng dùng công lực cả đời, giáo hóa sinh linh, giảng đạo tứ phương, cuối cùng lại dùng thân hóa cây, hấp thu lệ khí, khí độc, tham dục, tai nạn, giết chóc, tật bệnh vô tận của đại hoang... giữ trong thân thể của mình, hy vọng có một nhân gian tường hòa, vọng tưởng chế tạo một thiên hạ đại đồng, nhân gian tiên cảnh trời yên biển lặng.
- Cửu Tiết Trượng, chính là cây sau khi hắn chết biến thành. Trong đó ẩn chứa nhân quả, sau khi dính phải, hậu hoạn vô cùng, ta khuyên ngươi nên dùng ít thôi. Bắt đầu từ nó, Đại lương hiền sư các đời, đều có công pháp thông thiên, cử thế vô địch, nhưng lại không có một ai có kết cục tốt.
Lý Ngư nuốt nước miếng, nói cách khác, trong Cửu Tiết Trượng, ẩn chứa năng lượng tiêu cực của toàn bộ thế giới.
Chẳng trách hòn đá đó thấy cây mây khô lại không đi được, mặt dày mày dạn đi theo mình.
- Đáng tiếc, trên đời này có trong có đục, có thiện có ác, có may mắn thì có xui xẻo. Cho dù hấp thu một vạn lần cũng sẽ tái sinh, thiện ác là sinh ra cùng nhau, vĩnh viễn không có cái nào biến mất.
Lý Ngư suy nghĩ mãi, sau này Ngũ Tiết Trượng vẫn ít dùng thôi, tuy quả thật là dùng rất tốt...
Hắn tiếp tục hỏi:
- Ta ở Đông Ngô, từng thấy Kim Thiền Tử sống lại, hình như mọi người đều rất sợ hắn. Ta nghe nói người này chính là người chí chân chí thiện, lại có rất nhiều người nhắc tới là biến sắc, vì sao cùng một người lại có hai loại thanh danh khác nhau.
- Đó là Phật môn nội đấu, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào sẽ không liên quan tới ngươi.
Gia Cát Lượng nhìn hắn một cái, vẫn có chút lo lắng, tiếp tục dặn dò:
- Nước này đừng đụng vào.
Lý Ngư xem hiểu ánh mắt của hắn, dường như là đang nói với mình, ngươi là biến số, ngươi là thiên cơ, ngươi đừng đi tìm chết, gây dựng lại Hán thất vẫn còn cần ngươi.
Lý Ngư suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:
- Thừa tướng, trên mu bàn tay ta có một nguyền rủa.... Liệu có nguy hiểm tới tính mạng không?
- Cái này thì ta không hiểu, sinh tử chỉ là việc nhỏ, Bắc Đấu Thất Ti Tinh Quân chưởng quản thọ mệnh thiên hạ, cùng lắm thì mượn một chút là được, không cần sợ.
Đây là tiếng người sao?
Hiếm có cái hắn lại không hiểu, Lý Ngư không tiếp tục hỏi nữa, cứ tiến công chiếm đóng tiểu Thánh Nữ vẫn là đáng tin hơn.
Mắt hắn đảo quanh, mặt dày nói:
- Ta từng nghe Khương Duy nói, thừa tướng chính là trận pháp đệ nhất nhân đương thời, tiểu tử ngưỡng mộ đã lâu, mong thừa tướng vui lòng chỉ giáo.
Gia Cát Lượng gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ,
- Cái này thì dễ thôi, đây là một chút tâm đắc của ta, ngươi cầm xem là được.
Lý Ngư như lấy được chí bảo, vội vàng cất đi.