Mã Siêu, hai chữ này giống như có ma lực.
Nhất là ở biên ải,cái tên này, lại khiến dị tộc vừa nghe thấy đã biến sắc.
Sau khi nương tựa Lưu Bị, Mã Siêu một mực trấn thủ ở biên ải, ép cho dị tộc chung quanh không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Hắn vừa xuất hiện, các Tộc trưởng của bộ lạc Nam Cương cũng cảm thấy linh hồn run rẩy.
Lý Ngư cũng ngẩng đầu, nhìn một Ngũ Hổ Tướng trong truyền thuyết, tuy hắn đã từng thấy không ít cao thủ, nhưng cấp bậc này, vẫn là lần đầu tiên được thấy.
Ngữ khí của Mã Siêu lạnh lùng, mặt trắng lại không mất uy nghiêm, nhất là đôi mày rậm đó, giống như vân phong, ánh mắt lạnh lùng.
Lý Ngư khẽ nhíu mày, Cẩm Mã Siêu quả thật dáng vẻ đường đường, nhưng trên mặt vẻ buồn bực ngưng kết không tiêu tan, không có loại anh khí như trong tưởng tượng của mình, thậm chí có chút cô đơn và thê lương.
Cùng là đại tướng Thục Quốc, địa vị của Mã Siêu phải cao hơn Khương Duy, nhưng tinh khí thần lại hoàn toàn không thể sánh bằng.
Khương Duy vĩnh viễn đều là tràn ngập ý chí chiến đấu, nói tới đại sự của Thục Quốc, hưng phấn tới mặt mày hớn hở, hùng tâm không thể che giấu. Loại tinh thần khí luôn xông lên trước này rất dễ cảm nhiễm đến người bên cạnh.
- Ngươi chính là Lý Ngư? Theo ta đi một chuyến, thừa tướng muốn gặp ngươi.
Sau khi nói xong, Mã Siêu quay đầu ngựa, thậm chí không thèm nhìn năm Tộc trưởng lấy một cái.
Tất cả mọi người đều câm như hến, mắt thấy Lý Ngư chậm rãi đi theo phía sau mấy kỵ binh này, từng bước đi ra ngoài.
Tính tình của Giao Nhân tộc nóng nảy, có một giao nhân bước một bước về phía trước, lập tức bị túm về, đồng bạn bịt chặt miệng hắn lại.
Cả người Lý Ngư sức cùng lực kiệt, mỗi khi đi được một bước, đều có người của các tộc nhường ra một con đường.
Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều kẻ địch như vậy, Lý Ngư thấp tha thấp thỏm, nhưng lại không có một ai dám manh động.
Mà người khởi xướng tất cả, võ tướng cưỡi trên lưng ngựa đó, chỉ cho rằng là chuyện bình thường.
Đây là cường giả sao?
Lý Ngư thầm ghen tị.
Không chỉ là bởi vì hắn có thực lực cường hoành một thương trấn áp vạn người, còn là vì loại khí thế này của hắn.
Ta chỉ cần một câu, một vạn kẻ địch này không có một ai dám động, đây là loại tự tin gì?
Cẩm Mã Siêu, không hổ từng là chư hầu một phương, kiêu hùng tây bắc.
Bạch Lỵ nhìn giao nhân, trong lòng thầm chờ đợi hắn động thủ, con cá ngu này tính tình nóng nảy, lần này không ngờ lại chịu nhịn.
Trong lòng khinh thường, đồng thời nàng ta cũng cảm thấy có chút may mắn, dẫu sao không ai biết, nếu Ngư Vô Di thật sự động thủ, Mã Siêu có giết tất cả người ở đây hay không?
Cây thương vừa rồi treo trên đỉnh đầu mọi người, không có bất kỳ động tác gì, nhưng lại áp chế cho linh lực toàn thân không sử ra được.
Nếu người trên lưng ngựa đó thật sự múa thương, đánh tới mình, có thể nói là không có một chút sinh cơ nào.
Ra khỏi rừng rậm, có kỵ sĩ xuống ngựa, cùng ngồi chung với đồng bạn, nhường ngựa cho Lý Ngư.
Lý Ngư đỡ hai đồ đệ lên trước, tiểu Xích Bích bồng bềnh trong không trung, túm cổ hắn, cũng nhảy lên ngựa.
Mã Siêu không nói gì, dẫn theo người về tới một thành trì, ở cửa thành, hắn quay đầu phân phó:
- Đưa người đến Ích Châu. Phủ Thừa Tướng.
Sau khi nói xong, hắn vào thành, rất rõ ràng hắn chuyến này đi ra là đã hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí ngay cả hàn huyên đơn giản cũng lười chẳng muốn làm.
Nhìn bóng lưng của Mã Siêu, Lý Ngư có chút lý giải hắn, nghĩ kỹ lại, hắn kỳ thật cũng rất thảm.
Mã gia vốn là cự bá tây bắc, thế lực không kém, hơn nữa binh hùng tướng mạnh.
Về sau Tào Tháo giết cha hắn Mã Đằng và huynh đệ của hắn Mã Hưu Mã Thiết, đám thảo Siêu Nam An Triệu Cù, Hán Dương Doãn Phụng lại giết thê tử và nhi tử của hắn.
Mã Siêu chỉ còn lại một vợ lẽ Đổng thị và một con vợ lẽ Mã Thu.
Về sau Mã Siêu nương tựa Lưu Bị, vợ lẽ và con đều lưu lại chỗ Trương Lỗ, sau khi Tào Tháo thu phục Trương Lỗ, giết đứa con trai cuối cùng Mã Thu của hắn, ban vợ lẽ Đổng thị cho thủ hạ là Diêm Phố.
Cẩm Mã Siêu đáng thương, công hầu nhiều đời, anh hùng một thời, võ nghệ cao cường, kết quả là lẻ loi một mình, cô đơn chiếc bóng.
Tây bắc Mã thị, cuối cùng chỉ còn lại một tòng đệ Mã Đại... Không thể nói là không thảm.
Sau khi nghĩ thông, Lý Ngư thầm lắc đầu, đúng là bi kịch nhân gian.
Hắn đang nghĩ ngợi thì một thiên tướng đi tới, ôm quyền nói:
- Chính Kinh Đạo Trưởng, xin đi theo ta, chuyến này tới Ích Châu, đường xá xa xôi, đường Thục khó đi, xin thứ lỗi cho.
Lý Ngư cười nói:
- Làm phiền tướng quân, không bằng chúng ta ngự không mà đi cũng được.
- Nếu đạo trưởng có tu vi này, tất nhiên không thể tốt hơn.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, bay lên trời, vươn tay ra kéo tướng quân này.
- Xin hỏi đại danh của tướng quân?
- Tiện danh không đáng nhắc đến, tại hạ Mã Đại.
- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Lý Ngư cười nói:
- Sao Gia Cát thừa tướng lại biết ta đang ở Nam Cương.
- Ha ha, chuyện thiên hạ này, trừ khi là hắn không muốn biết, nếu không muốn giấu được hắn, chỉ sợ không dễ.
Lý Ngư nhất thời nghẹn lời, cười gượng nói:
- Rất có đạo lý.
- Vậy vì sao hắn muốn cứu Lý Ngư?
Xích Bích cười dài hỏi.
Lý Ngư và Mã Đại nhìn nhau, tiểu nữ quỷ này nhìn thì là đồng ngôn vô kỵ, trên thực tế đã hỏi tới điểm mấu chốt.
Bản thân Lý Ngư khẳng định là ngại trực tiếp hỏi, Xích Bích nói là "Tiểu" nữ quỷ, kỳ thật sớm đã sống không biết bao nhiêu lâu rồi.
Mã Đại cười ha ha,
- Tại hạ người nhỏ, lời nhẹ, nào dám suy đoán ý thừa tướng.
Đường Thục tuy khó đi, đó là bởi vì dãy núi liên miên, một khi ngự không kỳ thật cũng không chậm.
Hơn nữa Thục Quốc không lớn, rất nhanh đã tới Ích Châu, Mã Đại nói:
- Trong thành Ích Châu, có mấy trận pháp lợi hại gia trì, hay là đừng tùy ý ngự không thì tốt hơn, không bằng đi xuống thông báo một tiếng.
- Chính nên như vậy.
Sau khi hạ xuống vùng ngoại ô, hai người bước chậm tới cửa thành, Mã Đại lấy ra yêu bài, binh lính thủ thành vội vàng đi thông báo.
Chỉ chốc lát sau, có người vội vàng lên một chiếc xe ngựa, sau khi một nhóm bốn người bọn Lý Ngư lên xe, Mã Đại Mã Đại nói:
- Người đã đưa đến, làm phiền thông báo cho thừa tướng, Mã Đại cáo từ.
- Tướng quân đi thong thả.
Lý Ngư cười bảo.
Sắp phải gặp Gia Cát Lượng rồi, trong lòng Lý Ngư có chút khẩn trương, sau khi đến phủ Thừa Tướng, có người dẫn hắn vào trong.
Càng đi vào trong, Lý Ngư lại càng thấp thỏm.
Trên người hắn có một bí mật to lớn, mình không phải người của thời không này, Lý Ngư chỉ từng nói một lần với Trương lão đạo, những người khác đều không biết. Sau khi Trương lão đầu chết, trên thế giới không còn ai biết, nhưng hắn luôn cảm thấy gặp Gia Cát Lượng rồi, việc này sẽ không giấu được nữa.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào mắt, mới phát hiện đã tới cạnh một con kênh nhỏ, ven kênh liễu xanh che phủ, xanh biếc lay động, từ trên nước thổi tới một cơn gió mát, phả vào mặt, thấm vào ruột gan.
Lý Ngư phục hồi tinh thần, thầm nghĩ: Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ đi một bước tính một bước, nói chung có tới hay không, Gia Cát Lượng cũng tính được mình rồi, lúc trước phái Khương Duy đi tìm mình, chính là chứng minh tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư không ngờ dừng chân lại, phía trước chính là một hồ nhỏ, bên hồ một người trung niên đang ngồi, tay cầm cần câu bằng trúc dài nhỏ, đang cười dài nhìn mình.