Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 204: Vạn người

Chương Trước Chương Tiếp

Cả người Lý Ngư tỏa ra hắc khí, vết thương trên mặt Đại Mộng chậm rãi biến mất.

- Hừ, thủy đức thuộc hắc, lại là một chiêu này!

Nữ nhân áo xám trước mắt, lòng bàn tay nhẹ nhàng lay động, lúc này Lý Ngư mới phát hiện, lòng bàn tay của nàng ta có sợi tơ giống như lưới nhện.

Nội lực giống như tơ nhỏ trong không khí chắc chính là từ nơi này phát ra.

- Ta xem ngươi chữa thương nhanh hay là ta đánh nhanh.

Lý Ngư không nói gì, ngón tay khẽ động, ở tại chỗ xuất hiện ba phân thân.

Bàn tay nữ tử áo xám lật một cái, từ trên trời một tấm mạng nhện rủ xuống, ngón tay Lý Ngư điểm nhẹ, đầu ngón trỏ bên tay trái một quả cầu lửa to bằng trứng chim đang lay động.

Vù một tiếng, từ đầu ngón tay của Lý Ngư, một màu đỏ màu đỏ tỏa ra, chung quanh bốc lên hỏa diễm hừng hực.

Rừng rậm bị chiếu sáng giống như ban ngày, tất cả mạng nhện đều bị đốt cháy, thân thể Lý Ngư được giải phóng, hắn bước ra một bước rồi tung người bay lên, song quyền đánh thẳng tới chỗ yếu hại ở bụng nàng ta.

Nữ tử áo xám thấy hắn một mực dùng nước, không phòng bị hắn còn biết hỏa công, tận lực xoay người, dịch ra nửa thước.

Một quyền của một quyền đánh vào trên lưng nàng ta, hàn độc theo một quyền này đánh vào thân thể của nữ tử áo xám, khiến nàng ta đau đớn ngã xuống đất kêu rên.

Vốn đã bắt cóc Thánh Nữ của người ta, Lý Ngư tự thấy có chút đuối lý, không muốn hạ sát thủ.

Nhưng bọn họ đã làm bị thương đồ đệ của mình thì lại là chuyện.

- Bạch Lỵ tộc trưởng của Nam Cương Chu Quả tộc, sao lại bị một kẻ tha hương bắt nạt thảm như vậy?

Trong rừng rậm, một đám người chậm rãi đi ra, bọn họ vui sướng khi người khác gặp họa nhìn nữ tử áo xám trên mặt đất. Nhất là một quái vật trên mặt có vảy, thậm chí còn có cả mang cá, lại cười tới không khép miệng lại được.

Nàng ta đột nhiên đứng dậy, há miệng phun ra một đống vụn băng.

Lý Ngư nhướng mày, người này cũng không đơn giản, nàng ta không ngờ phá giải được hàn độc của mình, phun ra toàn bộ.

Chỉ có hai loại khả năng, tu vi của nàng ta quá cao, đạt tới trình độ mà mình không thể tưởng tượng; Hoặc là cấu tạo thân thể của nàng ta khác với người thường.

Trước mắt xem ra, rõ ràng là loại thứ hai.

- Ngư Vô Di, ngươi đừng đứng đó nói mát, đừng tưởng rằng trưởng lão trong giáo đều đi truy sát Hồng Hài Nhi thì không ai trị được ngươi.

Ngư Vô Di hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, xem ra cũng có chút kiêng kị những trưởng lão đó. Có người đi lên đỡ Bạch Lỵ dậy, một đám người vây Lý Ngư ở giữa.

Lý Ngư phóng thích thần thức, nhìn một vòng, trong lòng lạnh toát.

Đây là bao nhiêu người?

Ít nhất cũng một vạn.

Thật để mắt tới ta quá.

Đây còn là những nhân vật lợi hại như trưởng lão gì đó đều đuổi theo Hồng Hài Nhi, chẳng trách Lâm Linh Tố lại nói sau khi chọc vào vu sư Nam Cương thì hậu hoạn vô cùng.

- Thánh Nữ đâu! Giao người ra!

Một ngư nhân đi lên, phẫn nộ quát Lý Ngư.

Lý Ngư đã cảm nhận được, có mấy đại trận, đang thúc sinh yêu vụ.

không phá được những yêu vụ này, mình khẳng định là rất khó chạy thoát.

Hiện tại mình tương đương với bị nhốt trong lồng giam, trói chân trói tay lại đánh với người khác.

Còn là đánh với một vạn tu sĩ.

Xích Bích ở sau lưng hắn, lúc này vẫn cười được, Lý Ngư vặn cổ tay, nói với Xích Bích:

- Trước kia từng nghe qua một câu, gọi là "Dù có ngàn người cản, ta vẫn cứ xông lên". Lúc ấy cảm thấy đặc biệt có khí thế, hiện tại ngẫm lại, cũng thật bi ai.

- Vì sao?

- Ngươi nghĩ mà xem, nhìn xung quanh đi, cử thế giai địch, lại phải xông lên liều mạng với người ta, đây là chuyện thê lương cỡ nào. Ta lúc này cũng vậy.

- Vậy vì sao ngươi cứ muốn lừa Thánh Nữ của bọn họ. Không phải là giải trừ nguyền rủa thôi à, ngươi tìm nơi không người giải xong rồi đi.

Lý Ngư cười ha ha,

- Ta từng đáp ứng một người, giúp hắn tìm mấy đồ đệ, truyền thụ sư thừa của hắn.

- Bởi vì chuyện này á? Người này nhất định rất lợi hại, khiến ngươi ngay cả mạng cũng không cần.

Lý Ngư tay cầm Ngũ Tiết Trượng, chậm rãi vờn ra một vòng cương phong ở bên cạnh.

- Lời hắn nói, ta một chữ cũng không đồng ý, nhưng ta nguyện ý giúp hắn thủ hộ công đạo trong lòng hắn.

Vừa dứt lời, Lý Ngư cười lớn một tiếng:

- Không có bang thủ à!

Ngón tay hắn khẽ động, Mộc linh chi lực đầy trời từ trong rừng rậm trào ra.

Rất nhiều lá cây lập tức trở nên khô vàng, giống như là một phát bị rút đi hết sinh mệnh.

Ở bên cạnh Lý Ngư, phân thân của hắn càng biến càng nhiều, ước chừng có hơn mấy trăm.

Người của các bộ lạc Nam Cương ở đây nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chưa từng nhìn thấy loại pháp thuật này, quả thực là giống như thần tích.

Có một số người đã bắt đầu giao chiến với phân thân, nhưng phân thân của Lý Ngư vẫn đang không ngừng tăng lên.

- Dùng đại trận khóa lại, đừng để linh lực tiến vào.

Bạch Lỵ la lớn.

Yêu vụ xung quanh càng lúc càng đậm, bao phủ tất cả lại, Lý Ngư cảm thấy Mộc linh chi lực bị áp chế, không tiếp tục phân thân nữa.

Ngón tay hắn khẽ động, Ngũ hành chi lực chung quanh vô cùng loãng.

Những người này biết công pháp của mình, còn làm ra chuẩn bị trước?

Năm Tộc trưởng, mặt mày đều lạnh lùng, chất chứa sát cơ vô hạn, nhìn về phía Lý Ngư.

Một cỗ khí tức âm trầm từ trong bàn tay Bạch Lỵ phát ra, đột nhiên, từ trong lòng bàn tay của nàng ta nhảy ra vô số con nhện nhỏ đen xì.

Những con nhện này rất nhỏ, nhưng hành động lại vô cùng mau lẹ, rất nhanh đã bò đầy lên người một phân thân.

Cả người chúng đều là kịch độc, nếu người bình thường tùy tiện xuất thủ, đánh chết nó thì dễ, nhưng máu dính vào da, vậy thì chắc chắn sẽ phải chết.

Nàng ta tự tin nhìn càng lúc càng nhiều con nhện từ lòng bàn tay đi ra, nhưng rất nhanh, nàng ta lại biến sắc, lạnh lùng nói:

- Sao hắn không sợ độc chu (nhện độc)?

Ngư Vô Di cười ha ha,

- Phế vật! Xem ta này!

Thân thể hắn run lên, từ trong miệng phun ra một thanh ngư xoa, cầm trong tay lao về phía Lý Ngư.

Trong lòng Lý Ngư mắng thầm, nếu không phải có đại trận bịt lại Ngũ hành chi lực chung quanh, mình một tay cũng có thể đâm chết con cá thối này.

Hắn đang chuẩn bị dùng Duệ Kim Quyết, giải quyết năm Tộc trưởng này, khiến người còn lại như rắn mất đầu.

Đột nhiên, trên bầu trời phát ra một đạo bạch quang, chiếu rọi đại địa sáng như ban ngày.

Trong không trung, một thanh trường thương bồng bềnh, mũi thương màu bạc sáng, cán thương đen xì, mang theo ánh đỏ.

Tất cả mọi người cảm thấy một cỗ uy áp khiến người ta cơ hồ là không thở nổi, chiến sĩ của các bộ lạc Nam Cương đang chém giết với Lý Ngư đều ngừng lại.

Đại địa truyền đến một trận rung chuyển kịch liệt, từ trong rừng rậm, vang lên tiếng vó ngựa.

Rất nhanh, mười mấy kỵ binh mặc áo choàng màu trắng đánh tan nhân mã của Nam Cương ở ngoại vi, vây quanh một vị võ tướng đi ra.

Hắn giơ tay, thanh trường thương trong không trung giống như lưu tinh rơi xuống trong tay hắn, lúc này uy áp trên người mọi người mới tản đi.

Ánh mắt Lý Ngư thắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác nguy hiểm, cho dù có đại trận ngăn cách đại bộ phận Ngũ hành chi linh, nhưng mình vẫn có khả năng đánh một trận với năm bộ lạc.

Nhưng đối mặt với người này, mình hiện tại lại không hề có phần thắng.

Tuy hắn đã thu lại uy áp, nhưng cũng không ai dám tiếp tục đấu võ, linh lực không đủ, phân thân của Lý Ngư cũng từ từ biến mất.

Võ tướng nhìn một vòng chung quanh, cao giọng nói:

- Phụng lệnh thừa tướng, đặc biệt tới đón Lý Ngư vào Thục.

- Ngươi là ai!

Ngư Vô Di bước một bước về phía trước, lớn tiếng chất vấn. Ở đây hắn là loại đầu óc không tốt lắm, cho nên căn bản không cân nhắc tới cỗ uy áp vừa rồi, đứng ra gào thét.

- Mã Siêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)