Giữa đêm khuya, ngự không chạy thoát thân, Lý Ngư thậm chí có một loại cảm giác giống như đang mộng du.
Trên đầu vai hắn, một con nhện đang bò, cắn cho đầu vai hắn sưng lên.
Nếu không phải Xích Bích phát hiện đúng lúc, giúp hắn đập chết, Lý Ngư vẫn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trên bầu trời, các loại pháp bảo cổ quái hiếm lạ và vầng sáng đang phiêu đãng, không chú ý là trúng chiêu ngay.
Lý Ngư vận chuyển Thủy Tự Quyết, một khoảnh khắc cũng không dừng.
Sau lưng hắn là một nữ tử áo xám, áo choàng phủ trên người, thân ảnh xinh đẹp thể hiện ra dáng người thon dài của nàng ta, giống như một con chim nhạn bị kinh sợ. Bên trong áo choáng màu đen che lấy gáy ngọc trắng ngần kín không kẽ hở.
Tóc nàng ta dùng một cây trâm búi lại, từ hai má hai lọn tóc đen nhánh rủ xuống, hai hàng lông mày cong dài như tranh, một đôi mắt đẹp đen trắng rõ ràng, không có một tia tạp sắc, nhìn qua linh động mà lại kiên nghị.
Vu sư chung quanh đều lấy nàng ta cầm đầu, nghe theo hiệu lệnh của nàng ta, nhìn ra được nàng ta chính là người đầu lĩnh tới đuổi giết Lý Ngư và Quỳnh Anh.
- Tên tặc này tinh thông thuật trị liệu, nếu không thể một chiêu đánh chết hắn, tất cả công kích đều là phí công. Truyền lệnh xuống, đừng động thủ bừa, hao phí tinh lực, thay phiên nhau truy kích, bao vây vòng quanh, tiêu hao hắn đến chết.
- Tộc trưởng, sợ rằng không được đâu, hắn thoát quá nhanh, chúng ta căn bản là không đuổi kịp. Hơn nữa hắn ngự không mà chạy, Nam Cương ít có núi cao, phần lớn là rừng rậm, làm sao mà vây được?
Nữ tử cười lạnh nói:
- Chỉ cần một mực đuổi theo là được, truyền tin cho bộ lạc Hạc Vũ, Giao Nhân, Hồng Miêu và Phượng Hoàng, chặn hắn ở biên giới.
- Giao Nhân là kẻ thù truyền kiếp với chúng ta.... Bọn họ.. Nếu chúng ta đến biên giới, liệu có bị...
- Sợ cái gì! Chuyện liên quan tới thần điện và Thánh Nữ, bọn họ không dám manh động đâu, nếu không toàn bộ Nam Cương không có chỗ cho họ sống yên.
Nữ Tộc trưởng nói không sai, đối phó với loại người đã tu thành năm quyển Thái Bình Kinh như Lý Ngư, phải đánh chết. Bằng không đánh không chết, cho dù ngươi khiến hắn trọng thương, Thủy Tự Quyết của hắn vận chuyển, lập tức sẽ lại nhảy nhót vui vẻ.
Ngay cả Bạch Mao bị Phược Tiên Trận khiến cho bị thương, đều nói rằng Thủy Tự Quyết có thể cứu hắn, tiểu bạch long Ngao Liệt bị hàn băng vạn năm áp chế, cũng có thể dùng Thủy Tự Quyết trị liệu, không cần nghĩ cũng biết năng lực chữa bệnh của nó biến thái tới mức nào.
Vết thương bình thường Lý Ngư giơ tay một cái là hóa giải được, càng đừng nói tới hắn còn có đan dược của Tả Từ, có thể miễn dịch với độc thuật vu cổ mà các vu sư am hiểu nhất.
Nếu không phải người ở đối diện thật sự quá nhiều, Lý Ngư đã sớm quay đầu đánh ngược rồi.
- Những người này là họ chó à, ta là giết cha, hay là vụng trộm với lão bà của bọn họ.
Lý Ngư mệt tới đi đứng bủn rủn, linh lực dùng gần như khô kiệt, cổ họng cũng giống như bị lửa đốt, nói chuyện cũng như giọng vịt đực.
Xích Bích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, túm cổ áo hắn, cười nói:
- Cố lên, ta đánh giá cao ngươi, quay đầu lại chơi bọn họ đi.
- Ngươi còn vui sướng khi người khác gặp họa nữa, ta sẽ bỏ ngươi lại đó.
- Bỏ lại thì bỏ lại, ta không lừa Thánh Nữ của người ta, ai lại làm khó một tiểu nữ quỷ đáng thương chứ.
- Vậy ngươi mau xuống đi.
- Đừng.
Lý Ngư cắn răng một cái, ngón tay khẽ động, từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, một cây mây khô bay ra.
Ngũ Tiết Trượng trong tay, hắn nhẹ nhàng vẫy một cái, truy binh ở phía sau rơi xuống đầy đất, sau đó tốc độ của bản thân lại tăng vọt.
- Bảo bối tốt, cho ta mượn chơi một chút.
Xích Bích vươn tay ra muốn cầm lấy, trong nháy mắt đụng vào, lập tức rụt tay lại giống như bị điện giật.
- Cửu Tiết Trượng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta xị xuống, có chút kích động,
- Sao ngươi không nói sớm, đột nhiên lấy ra thứ này, muốn hại người à?
Lý Ngư mặc kệ nàng ta, muốn vội vàng chạy đi, bằng không bị đuổi kịp, cũng không có trái ngọt mà ăn.
Dưới sự gia trì của Ngũ Tiết Trượng, hắn bay nhanh hơn, nhưng người bên dưới dường như cũng có bảo vật gì đó, dẫn theo một đám người đuổi theo gắt gao.
- Ngươi xem! Có phải sắp ra ngoài được rồi không?
Khi Lý Ngư đến, bay mất ba ngày, khi đi thì bởi vì có nhiều truy binh như vậy, bị người ta kích phát tiềm năng, bóng đêm vừa nhô lên đã chạy đến biên cảnh rồi.
- Ha ha, sau khi đi qua thì chính là địa bàn của Tây Thục, ta không tin đám mọi rợ này dám đuổi theo!
Phải biết rằng, ba nước Ngụy Thục Ngô, tuy địa bàn nhỏ hơn những nước khác, nhưng trên đối phó Man tộc xung quanh lại chính là có chiến công hiển hách.
Đánh cho một đám người Phiên, người Man, người Hồ trở nên dễ bảo, chết đói cũng không dám tùy tiện phạm biên, sợ lại cho bọn họ cái cớ để khuếch trương địa bàn.
Lý Ngư hơi thả lỏng một chút, đột nhiên rùng mình một cái, vết thương ở thái dương đột nhiên giật giật, cảm thấy một tia khí tức âm lãnh, đó là khí tức của tử vong.
- Không tốt!
Lý Ngư vội vàng nghiêng người, đạo bào trên người giống như bị một thanh lợi nhận cắt ra.
Quần áo hắn tách làm hai nửa, trên thân thể có một vết đỏ, chạy từ đầu đến chân.
Nếu không có hộ thuẫn của Thanh Mộc Quyết, ta đã bị cắt thành hai nửa rồi.
Đáy lòng Lý Ngư lờ mờ dâng lên một cỗ nộ khí, trên đường đi bị đuổi theo lâu như vậy, còn có mai phục, phật cũng phát hỏa.
Không phải là mang ra một Thánh Nữ thôi sao, ta còn giúp các ngươi đánh Hồng Hài Nhi đó, hắn không phải là đáng hận hơn mình à?
Lý Ngư đặt ngang Ngũ Tiết Trượng ở trước người, nhìn thật kỹ, ở phía trước có một tia hàn quang chợt lóe lên. Đó là một sợi dây kim loại nhỏ như sợi tóc, thân dây đen xì giống như hòa thành một thể với bóng đêm, tầm mắt hơi di động một chút là mất đi tung tích của nó.
Thân thể của mình chính là bị nó bắn ngược lại, nhưng đạo bào lại không được may mắn như vậy, đã bị cắt đứt.
Đạo bào bị rách treo trên người, trước ngực lập tức lộ ra, nhìn qua muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
Trong rừng rậm phía trước hắn, không biết từ khi nào, phủ kín một tầng sương máu quỷ dị.
Không khí chung quanh dường như bị giam cầm, cho dù ngự không chắc cũng không bay ra được.
Chẳng trách những điểu nhân phía sau lại đuổi theo mình, thì ra là có tính toán này.
Bọn họ biết bản thân không thể kích sát ta, trước tiên liên lạc với người khác, mai phục ở chung điểm.
Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, thu lại bảo đao, sau lưng hắn, người một mực đuổi giết cũng xuống theo.
Không chờ bọn họ lắm lời, Lý Ngư trực tiếp quất dây leo ra, Thanh Mộc Quyết thôi động dây leo, vừa bay đến một nửa đã bị đoạn nguyệt huyền lặng lẽ cắt đứt, vỡ vụn thành mấy khối không có quy tắc hình dạng bay ra khắp nơi.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, nhiều dây leo hơn dâng lên, những dây leo này thường ngày là chỉ đâu đánh đó, giống như cánh tay của mình. Hiện tại vừa ra chỉ cảm thấy vướng lại trong không khí, dường như ở mỗi góc độ đều có nội lực vô hình công tới.
Tám thành là có liên quan tới sương máu.
Lý Ngư quát khẽ một tiếng, một đạo quang thuẫn bao bọc bên cạnh, bảo vệ hai đồ đệ của mình. Dây leo không ngừng quật ra, phá hoại nội lực nhỏ như tơ nhện, nhưng những nội lực này lại càng lúc càng nhiều.
Nữ tử áo xám không ngừng bấm ngón tay, bàn tay đeo găng tay da hươu điều khiển năng lực trong vô hình, giống như tơ lại giống như mạng nhện.
Yêu vụ đỏ như máu đó càng lúc càng đậm, dưới loại công kích này, mình và hai đồ đệ rất giống như côn trùng rơi vào mạng nhện, càng giãy dụa lại càng lún sâu, nhưng dừng lại cũng có nghĩa là tử vong, chỉ có liều mạng giãy dụa mới có một đường sinh cơ.
Bỗng nhiên trên tay đau nhói, một sợi tơ nhỏ xuyên qua dây leo rạch một cái lên trên mu bàn tay Lý Ngư, kéo ra một vết máu.
Ở trên mặt Đại Mộng cũng có một vết máu, trong mắt Lý Ngư hiện lên một đạo hàn quang, phòng thủ thì chỉ có một con đường chết.