Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 201: Truy nã

Chương Trước Chương Tiếp

Nam Cương sau cơn mưa to, ánh nắng cực gắt lập tức bắt đầu thiêu đốt đại địa, hơi nước bốc lên khiến đầu óc người ta choáng váng.

Giữa cành lá, một con đường mòn từ đá cuội lát thành vươn về phía trước, Lý Ngư nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, xua tay nói:

- Mau ra đây!

- Mệt mỏi quá, đi đường làm gì, ngự không cho xong.

Xích Bích không ngừng ở đó oán giận, Lý Ngư tức giận nhìn nàng ta, nàng ta từ Nam Cương trộm ra nhiều thứ như vậy, tuy bị mình lấy một nửa, nhưng vẫn nặng hơn chính bản thân nàng ta.

- Ngự không?

Lý Ngư tức quá mà cười,

- Không biết là tên vương bát đản nào phóng ra tiếng gió, nói là ta bắt cóc Thánh Nữ của bọn họ. Hiện tại ta cũng giống như Hồng Hài Nhi, là một trong hai tội phạm truy nã của Nam Cương, mấy chục vạn vu sư đang nghiến răng nghiến lợi đuổi giết ta. Bay đến trên không trung, vậy không phải là thành bia sống à?

Xích Bích nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

- Người ta nói cũng đúng mà, không phải ngươi bắt cóc Thánh Nữ Nam Cương à.

Lý Ngư ra sức lườm nàng ta một cái, quay đầu đi không nói chuyện với nàng ta nữa.

Thánh Nữ ra khỏi thần điện là vi phạm quy củ từ xưa của thần điện, hiện tại tiểu Thánh Nữ chính là tội phạm truy nã số ba.

Lần trước đụng phải mấy vu sư, vốn định để Quỳnh Anh đi ra nói chuyện, kết quả bọn họ vừa gặp mặt là đánh, ra tay với Quỳnh Anh cũng toàn là chiêu độc tất sát.

Trong tay Tiểu Mộng đang cầm một quả dại, nhìn qua giống như quả lê, nhưng toàn thân đỏ tươi.

Đại Mộng cầm lấy đặt trước mũi ngửi ngửi, xác nhận không có độc mới cho Tiểu Mộng tiếp tục ăn.

Lý Ngư nhìn thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng, mỗi một chủng tộc đều có ưu thế cố định của mình.

Lần này có thể thoát thân, may mà Đại Mộng có mộng điệp không đếm xỉa tới tu vi cảnh giới, mới có thể cầm chân được Hồng Hài Nhi.

Đáng tiếc, những vu sư Nam Cương này lại không phải là nó có thể đối phó.

Một đường này muốn chạy thoát, trở lại lục triều, chắc cũng không quá dễ dàng.

- Đúng rồi, tiểu Thánh Nữ đó đâu rồi?

Lý Ngư cười nói:

- Thu lại rồi, mấy lần trước ta đều bị vu sư phát hiện, ta hoài nghi bọn họ là thông qua Quỳnh Anh mà tìm thấy chúng ta.

- Nam Cương khiến người ta không chịu nổi nhất chính là thời tiết quái quỷ này.

Xích Bích oán giận nói, nàng ta vừa đi, vừa đá hòn đá nhỏ, đột nhiên nàng ta tiến đến trước mặt Lý Ngư, cười nói:

- Ngươi có pháp bảo trữ vật, còn có thể ngăn cách khí tức, pháp bảo lợi hại như vậy khẳng định có thể chứa được rất nhiều thứ phải không? Giúp ta mang chút đồ, ta trả thù lao cho ngươi.

- Thù lao gì?

Lý Ngư híp mắt nói.

Tiểu nữ quỷ này rất tham, trộm không biết bao nhiêu bảo bối, cướp sạch thần điện một lượt. Bản thân nàng ta không mang được, lại muốn mình hỗ trợ, Phong Nguyệt Bảo Giám ngay cả núi cũng chứa được, nhưng không thu chút lợi ích thì không phải tính cách của Lý Ngư.

- Ánh mắt của ngươi đừng vô lương như vậy được không, ngươi muốn bao nhiêu?

Xích Bích cảnh giác nói.

- Ít nhất mười kiện! Để mặc ta lựa chọn.

- Nằm mơ đi! Ba kiện, không thể nhiều hơn.

- Tám kiện, thành ý tràn đầy.

Xích Bích nhé răng nanh,

- Bốn kiện! Còn không đồng ý, ta liều với ngươi.

- Mỗi người lui một bước, năm kiện, ta chọn bốn kiện, cái cuối cùng ngươi chọn.

- Được rồi.

Xích Bích cởi áo ngắn trên người, bọc đồ của mình lại, mắt thấy sau một đạo bạch quang hiện lên, cái bọc biến mất.

- Lấy ra pháp bảo của ngươi xem chút đi.

Lý Ngư cười nói:

- Không được.

- Nhìn thôi mà, keo kiệt cái gì.

Tiểu nữ quỷ bĩu môi, nói.

- Bớt giở trò này đi, ta không để mình chui vào bẫy đâu.

Lý Ngư hừ một tiếng nói,

- Ngươi và Ngưu Ma Vương là bạn tốt, hắn mấy trăm tuổi rồi, ngươi cũng xấp xỉ như vậy.

Xích Bích thở dài, nói:

- Cái tên này thật sự rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra, thật đáng ghét.

Lý Ngư nhìn nàng ta, thầm nghĩ trong lòng, bạn của Ngưu Ma Vương...

Hồng Hài Nhi hung tàn như vậy, cũng phải nể mặt nàng ta mấy phần, rốt cuộc là quan hệ gì.

Lý Ngư suy nghĩ một lúc, vẫn nghĩ không thông, có điều nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng thôi, Ngưu Ma Vương tu luyện nhiều năm như vậy, kinh lịch của hắn rất phong phú đa dạng, mà trong Tây Du lại chỉ nói có một chút.

Nội dung về hắn, cộng lại cũng chỉ có mấy trăm chữ, sao mình có thể thông qua Tây Du mà suy tính ra được.

Tiểu Mộng tuổi quá nhỏ, đi được vài bước lại nhảy đến sau lưng Đại Mộng. Lý Ngư lắc đầu, ý bảo hắn phải tự mình đi.

Người tu đạo, tố chất thân thể là rất quan trọng, Tiểu Kim Liên cũng vậy, đeo bọc hành lý từ huyện Dương Cốc đi đến Đông Kinh Biện Lương.

- Tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, nếu ngay cả đi vài bước đường cũng không thể, tương lai làm thế nào mà đấu với trời.

Trên đường đi này Lý Ngư cũng không quên chỉ điểm cho hai đồ đệ tu luyện, tuy là đang trên đường chạy thoát thân, nhưng cũng không cản được sự tiến bộ thần tốc của bọn họ.

Bởi vì Lý Ngư không những có các loại công pháp, lĩnh ngộ đối với đạo cũng sâu, mấu chốt là đan dược nhiều.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám, tiểu Thánh Nữ nhìn hai nữ tử yêu dã mị nhân trước mắt, tuy mình cũng là thân nữ nhi, nhưng điệu bộ của bọn họ vẫn khiến nàng ta đỏ mặt, mắt không khỏi tỏa sáng một cách tò mò.

Cảnh Huyễn và Tần Khả Khanh ở trong bảo giám, đều mặc rất ít. Bởi vì Lý Ngư ở bên ngoài, tùy thời đều có khả năng tiến vào bổ sung linh lực. Có đôi khi thậm chí chưa kịp nói chuyện, vừa tiến vào đã bắt đầu rồi.

- Ngươi chưa từng ra khỏi thần điện à?

Cảnh Huyễn hỏi.

- Ừ.

Mỗi một đời Thánh Nữ của thần điện, đều là khi vừa sinh ra đã được lựa chọn, lớn lên trong thần điện.

không được thấy cha mẹ, không được gặp tỷ muội, không được biết huynh đệ, không được nhớ thân tộc.

Nàng ta là đại biểu của Vu Thần ở nhân gian, kính dâng ra toàn bộ thể xác và tinh thần và mình, cả đời ở trong thần điện, thay Vu Thần nhận sự cúng bái của tất cả tín đồ.

Thánh Nữ mới chưa xuất hiện, Thánh Nữ hiện tại rời khỏi thần điện, cái này đại biểu cho nhân gian và Vu Thần đã chặt đứt liên hệ.

Cho nên ở trong mắt các vu sư Nam Cương, Lý Ngư và Quỳnh Anh còn tà ác hơn cả Hồng Hài Nhi.

Cảnh Huyễn vươn tay ra quệt một cái, ở ven hồ trong Phong Nguyệt Bảo Giám xuất hiện một quang mạc giống như ảo ảnh, bên trên là cảnh sắc bên ngoài bảo giám.

- Đây là thế giới bên ngoài thần điện sao...

Tần Khả Khanh đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút đáng thương, tiểu muội muội này chưa từng rời khỏi thần điện đó.

Nếu là một nơi, vây khốn người ta không ra được, vậy cho dù có tốt tới mấy, cũng không phải vẫn là một cái lồng giam sao?

Nàng ta vươn tay ra ôm lấy tiểu Thánh Nữ, kéo nàng ta vào trong lòng mình.

Tiểu Thánh Nữ Quỳnh Anh, từ sau khi sinh ra, không biết cái gì gọi là ôm. Thánh Nữ là người hầu của thần, là người làm cầu nối giữa Vu Thần và nhân gian, tất cả tín đồ thấy nàng ta đều phải tất cung tất kính, sự sùng kính đối với Vu Thần là thông qua Thánh Nữ để truyền tới.

Nàng ta không phải uống sữa mẹ để lớn lên, mà là ăn linh thủy đặc hữu của thần điện, nàng ta cũng chưa từng được bất kỳ ai ôm cả.

Lúc ban đầu, Quỳnh Anh còn có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh nàng ta liền phát hiện, được ôm thực sự rất là thoải mái.

Bước đầu tiên ra khỏi thần điện là khó khăn nhất, nàng ta bị Lý Ngư khiêng trên vai.

Từ sau một bước đó, tiểu Thánh Nữ vừa giãy ra khỏi lồng giam này sẽ không quay đầu được nữa.

Nàng ta hơi nhắm lại, không suy nghĩ chuyện thần điện nữa.

Bắt đầu tham lam hưởng thụ sự mềm mại trên đầu, nhiệt độ sau lưng, còn cả không khí trong lành ngoài thần điện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)