Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 200: Đồng ca

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư vươn tay ra tóm lấy hông hai đồ đệ, mang theo bọn họ chạy như điên.

Xích Bích hóa thành một đạo quỷ ảnh, bồng bềnh trong không trung, một đôi tặc nhãn thỉnh thoảng lại quan sát xung quanh, Lý Ngư tận mắt thấy nàng ta đã từ trong thần điện trộm lấy không ít thứ, giấu trong quần áo.

Thân thể của thân thể căng phồng, nhìn qua rất bụ bẫm, cười vô cùng vui vẻ.

Đừng nhìn Quỳnh Anh nhìn qua thì ôn nhu yếu đuối, kỳ thật tu vi không thấp, nàng ta dẫn theo mọi người đi tới trước một cửa đá.

Trên cửa đá, có một thứ bộ dạng giống như búa nổi lên, Quỳnh Anh vươn tay ra cầm cán búa, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa đá chậm rãi mở ra, một mật đạo xuất hiện trước mắt mọi người.

- Vũng bùn của ta không cầm chân hắn được bao lâu nữa đâu, mau lên.

Quỳnh Anh nhìn về phía sau, trong ánh mắt có chút mê mang, phần lớn là bi thương.

- Các ngươi đi đi, ta là Thánh Nữ của thần điện, cả đời cũng không thể rời khỏi.

Xích Bích cười nói:

- Vậy ngươi bảo trọng, chúng ta sau này gặp lại.

Lý Ngư tức giận lườm tiểu nữ quỷ Xích Bích một cái, quay đầu nói với Thánh Nữ:

- Ngươi mà không đi, hắn sẽ ăn ngươi đó.

Xích Bích liếm liếm môi, nói:

- Ngươi vừa trắng vừa tròn, ai mà không muốn ăn chứ.

Quỳnh Anh giật nảy mình, trốn ra sau lưng Lý Ngư, nhưng rất nhanh lại nhảy ra nói:

- Ta thân là Thánh Nữ, phải cùng tồn vong với thần điện.

Ngữ điệu của nàng ta có chút run rẩy, nhìn tuổi của nàng ta thì cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể không sợ.

Nhất là tiểu yêu dưới tay Hồng Hài Nhi, vừa dùng thủ đoạn tàn bạo vô tình, tra tấn tới chết đại bộ phận vu sư trong thần điện.

Nàng ta rất muốn chạy trốn, không muốn nhìn thấy những tiểu yêu và ma đầu đó nữa.

Nhưng từ nhỏ đã có người nói với nàng ta, Thánh Nữ không thể rời khỏi thần điện, cho nên nàng ta lại không dám đi.

Xích Bích không chờ được nữa, kêu lên:

- Ê, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, muốn cùng chết với nàng ta à? Vậy ta nói với ngươi nhé, đó chính là Hồng Hài Nhi đấy.

Quỳnh Anh quay người lại, không muốn để những người ngoài này nhìn thấy vẻ yếu đuối của nàng ta,

- Các ngươi đi đi.

Lý Ngư buông hai đồ đệ ra, cho Đại Mộng một viên đan dược, để bọn họ vào trước.

Xích Bích cũng nhảy vào, còn rất đủ nghĩa khí vẫy tay,

- Đi thôi! Đừng để ý tới nàng ta!

Lý Ngư một tay nhấc tiểu Thánh Nữ lên, đặt trên vai, cất bước vào mật đạo.

Sau khi bọn họ đi vào, ngón tay Lý Ngư khẽ động, bên ngoài mật đạo lập tức sụp đổ.

Tiểu Thánh Nữ sợ quá, dùng sức đánh vào lưng Lý Ngư, chân bó đá loạn cả lên.

- Ngươi buông ra, buông ra, ta không thể đi được.

Khí lực phát ra càng lúc càng yếu, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ.

Lý Ngư khiêng nàng ta, tay rất tự nhiên đặt ở bắp chân nàng ta, quần áo này của Tần Khả Khanh là tơ tằm, cọ cho hắn ngưa ngứa.

Quỳnh Anh nằm trên lưng nam nhân, trong lỗ mũi ngửi thấy mùi mồ hôi nam nhân mà nàng ta chưa bao giờ từng ngửi, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, hai bàn tay nhỏ bé không biết để vào đâu.

Nàng ta phát hiện sau lưng Lý Ngư có một đồ án âm dương thái cực, dưới đồ án thêu hai chữ triện cổ: Chính kinh.

Tiểu Thánh Nữ là người Nam Cương, không hiểu hàm nghĩa của hai chữ này, tay chọc chọc, đã ném hết quy củ của thần điện ra sau đầu.

Tiểu cô nương thì có thể có chủ kiến gì, trừ loại thân phận đặc thù này ra, khi bọn họ gặp phải chuyện, thích nhất chính là có một nam nhân cường thế quyết định thay bọn họ.

Bởi vì ở chung lâu với Phan Kim Liên, Triệu Phúc Kim, Tần Khả Khanh, Lý Ngư có kinh nghiệm phong phú đối với tiểu la lị, hắn quá hiểu la lị.

Mật đạo rất dài, tuy đoàn người đi rất nhanh, vẫn nửa ngày không nhìn thấy điểm cuối.

Ngay khi mọi người sắp tuyệt vọng, một trận gió mát thổi tới, tinh thần Lý Ngư chấn động, đột nhiên đi thêm vài bước, quả nhiên có ánh sáng truyền đến.

- Ha ha, thực sự ra được rồi.

Lý Ngư mừng rỡ, đi đến bên ngoài, nhìn ngoại ô chim hót hoa nở, trời trong nắng ấm, giống như đã cách một đời.

Chuyến này có được không ít lợi ích, quan trọng nhất đương nhiên là tìm được tiểu Thánh Nữ, có khả năng giải trừ nguyền rủa.

Hơn nữa có được Liệt Hỏa Quyết, coi như là nhân họa đắc phúc, nếu Hồng Hài Nhi không đại náo thần điện, mình là rất khó xông vào, sau đó lấy được Liệt Hỏa Quyết tới tay.

- Đều là tại ngươi, ta đã nói không thể rời khỏi thần điện rồi mà.

Tiểu Thánh Nữ ở phía sau nói, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, quay mặt sang bên.

Lý Ngư cười dài nói:

- Quy củ chính là dùng để phá, ngươi nghĩ mà xem, Vu Thần cường đại như vậy, chắc hắn đã đoán được chuyện hôm nay, nhưng lại không ngăn cản. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ngươi rời khỏi thần điện cũng là an bài của Vu Thần, hắn đang khảo nghiệm ngươi.

- Ngươi rất vô sỉ.

Xích Bích nhăn mũi nói:

- Lừa tiểu cô nương nhà người ta.

Lý Ngư tức giận nhìn nàng ta, vươn tay ra nói:

- Đã thấy phải chia một nửa.

Xích Bích cảnh giác nhìn hắn, lui về phía sau một bước,

- Có ý gì? Sao ta nghe không hiểu.

- Ngươi bớt giả bộ thôi.

Ngươi cũng bước lên, nắm lấy bắp chân của nàng ta, xách ngược tiểu nữ quỷ lên.

Ra sức mà lắc, từ trên người nàng ta, rất nhiều thứ bùm bùm rơi xuống.

Tiểu Thánh Nữ thấy mà trợn mắt há hốc mồm, những thứ này đều là bảo bối của thần điện, nàng ta không ngờ lại trộm ra.

- Ta liều mạng với ngươi!

Xích Bích giương nanh múa vuốt, Lý Ngư không bận tâm, chọn mấy thứ thuận mắt để vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Xích Bích vừa xé vừa cắn, đáng tiếc lại giống như gãi ngứa trên người Lý Ngư.

- Các ngươi đang làm gì thế, mau trả lại đây.

Tiểu Thánh Nữ vẫn muốn phụng phịu răn dạy vài câu, nhưng nhìn bộ dạng hung mãnh đó của Xích Bích, vội vàng nuốt lại lời nói,

- Các ngươi... Làm như vậy là không đúng.

Lý Ngư chẳng buồn để ý tới tiểu nữ quỷ gãi ngứa, đi đến trước mặt Đại Mộng, nó đang ôm một viên đan dược, rụt rè cắn ăn.

Tiểu đồ đệ của mình đã cứu mình một mạng, Lý Ngư từ trong trong Phong Nguyệt Bảo Giám lấy ra một cái giáp, cười bảo:

- Thân thể các ngươi quá yếu, cái này cho ngươi.

Nói xong ném một cái, bảo giáp tự động rơi xuống trên người Đại Mộng, sau khi một luồng sáng hiện lên, giáp trụ biến mất, đã hòa thành một thể với Đại Mộng.

- Tạ. . . ơn sư phó.

Đại Mộng nói chuyện vẫn không được lưu loát, Lý Ngư cười cười xoa xoa đầu nó.

Loại công kích không đếm xỉa tới cảnh giới của đối phương này cũng khiến Lý Ngư có thêm chút tâm nhãn, sau này gặp phải chuyện gì, cũng không thể quá tự tin.

Bởi vì ngươi không biết lúc nào sẽ bị một ngươi cơ hồ hoàn toàn bị ngươi bỏ qua chế ngự.

Nếu Hồng Hài Nhi đối trận với Đại Mộng, chắc không thèm nhìn nó với nửa con mắt.

Lần này mình đối địch với Hồng Hài Nhi, bởi vì đã tu đủ năm quyển thiên thư, là thật sự có chút bành trướng.

Trước kia cho dù không đánh lại đối thủ, đều biết phải tạo phân thân trước, lần này không ngờ lại không làm.

Nếu không phải có đồ đệ cấp lực, mình đã gặp hạn rồi. "Thập phương" cuối cùng của Hồng Hài Nhi, hoàn toàn có thể miểu sát mình.

Khi hắn đang tổng kết kinh nghiệm, toàn bộ Nam Cương đã lâm vào hỗn loạn.

Thần điện thân là cấm khu, vu sư và bách tính bình thường của Nam Cương căn bản không dám tới gần nửa bước.

Chỉ có những vu sư thành tín nhất mới có thể ở trong thần điện, phụng dưỡng tượng Vu Thần.

Thần điện là đồ đằng tinh thần tuyệt đối của Nam Cương, cũng là nơi mà bọn họ cho rằng có thể ở gần Vu Thần nhất.

Nơi như vậy không ngờ bị người ta chiếm lĩnh, còn tuyên bố muốn ăn Thánh Nữ, tổ chức "Thực thánh yến".

Cái này đã chạm đến điểm mấu chốt của Nam Cương, vu sư pháp lực cao cường nhiều tới đếm không hết đang chạy tới thần điện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)