Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 2: Mò cá (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hiện tại hỏa chiết tử đã dùng hết, Lý Ngư lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, trong trong điện quang hỏa thạch đã nhóm lửa châm củi.

Lão đầu chỉ liếc xéo hắn một cái, vừa hay lại nhìn thấy cảnh này, con mắt đục ngầu bởi vậy mà bừng sáng, ánh mắt nhìn thiếu niên cũng trở nên phức tạp.

Thiên phú của tiểu tử này rất cao, hơn xa mình, thuật nhóm lửa vừa rồi chính là tự tay mình dạy cho hắn, ngày hôm sau hắn đã dùng thành thạo hơn cả mình. Động tác gọn gàng lưu loát, không hề ướt át bẩn thỉu, nếu nhìn kỹ thì thậm chí là không phát hiện ra được.

Đáng tiếc, trong lòng hắn không có chí lớn, quá tham luyến an nhàn, một thân thiên phú này xem như lãng phí hết trên người hắn rồi. Mỗi lần nghĩ tới đây, lão đầu lại đau lòng không thôi.

Bởi vì gần đây xảy ra ôn dịch, lại có sơn tặc tàn sát bừa bãi, rất nhiều người đều rời khỏi gia hương, gian nhà cỏ này vốn là nơi vô bỏ hoang, cũng được hắn dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn có chút tao nhã của hiền sĩ ẩn cư.

Lý Ngư chuyên tâm làm canh cá, bỏ đá nhỏ nhặt được trong suối vào trong lọ đất rồi nấu chín, để canh cá có thêm chút mùi thơm của nước suối.

Sau khi đậy nắp, Lý Ngư lại từ trong bọc lấy ra rau lê, dương xỉ hôm nay mới hái.

Sau khi rửa sạch chuẩn bị chấm tương ăn sống.

Một lát sau, Lý Ngư cầm thìa gỗ, nhấp một ngụm, canh cá ngon miệng, trước tiên bưng một bát tới trước mặt lão đầu, lại từ trong rổ để dưới ghế trúc lấy ra muôi gỗ.

- Trương lão đầu, ăn đi, cẩn thận hóc xương.

Cho dù dạy cho Lý Ngư rất nhiều bản sự, nhưng Trương lão đầu chưa bao giờ chịu nhận Lý Ngư là đồ đệ của mình, dùng lời của hắn mà nói, bởi vì Lý Ngư không có lòng tế thế thương sinh, không xứng trở thành truyền nhân môn hạ của hắn.

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Phương thuật, phù triện của ngươi đều học tốt như vậy, lại chỉ biết rúc trong cái núi rừng hoang dã này để tránh họa!

Lý Ngư lại không cho là đúng, chỉ bằng vào trò bàng môn tả đạo này mà có thể phổ độ chúng sinh á?

- Ngươi thích cứu vớt thương sinh như vậy, sao lại để thương sinh bị đánh gãy chân.

Miệng của Lý Ngư giống như dao nhỏ, lại không tổn thương được tới Trương lão đầu, chỉ thở dài nói:

- Đó là bởi vì các bách tính bị yêu tăng che mắt, bọn họ cũng là người đáng thương.

Khi hắn không gấp, nói chuyện sẽ không lắp bắp. Nhắc tới những chuyện xưa này, hắn vẫn có thể giữ tâm cảnh bình thản, Lý Ngư bội phục lão đầu này nhất chính là ở điểm này.

Sư môn của Trương lão đầu rất đặc thù, yêu cầu sau khi đệ tử học thành tài, phải du lịch khắp thiên hạ, khi tới phủ Thanh Châu, gặp phải ôn dịch.

Bách tính chung quanh có mười thì mất chín, sợ hãi tuyệt vọng tràn ngập trên mặt đất, người còn lại chỉ có thể ký thác hy vọng ở chùa miếu mà bọn họ cung phụng nhiều đời.

Đáng tiếc các hòa thượng lại đóng chặt sơn môn, bọn họ có đủ lương thực, hạ quyết tâm phải sống qua ôn dịch.

Lúc này Trương lão đầu tới, hắn rải phủ thủy (nước bùa) để trị bệnh, ôn dịch dần dần có chuyển biến tốt, những người bị bệnh chờ chết cũng dần dần khôi phục khỏe mạnh.

Các bách tính tất nhiên là thiên ân vạn tạ, Trương đạo sĩ vốn muốn rời khỏi, một tin tức lại lan truyền rộng rãi, nói ôn dịch lần này là Trương đạo sĩ dẫn tới, cho nên hắn mới có nước bùa để giải cứu, chính là để kiếm được tiền tài của các bách tính.

Các bách tính phẫn nộ bao vây đánh Trương đạo sĩ, bọn họ trút hết tất cả oán khí mà ôn dịch mang đến lên trên người hắn, quay lại tiếp tục cung phụng những đại hòa thượng đó.

Trương đạo sĩ dùng phù chúc bảo vệ tâm mạch, giả chết thoát thân, nhưng chân cũng bị đánh gãy, gân mạch cả người đứt hơn một nửa. Tứ chi chỉ có một cánh tay còn có thể động đậy, nửa người cả ngày phải cúi như con tôm.

Lý Ngư Xuyên qua mà đến, ở dã ngoại vừa hay gặp hắn, cứu mạng lão đầu. Hai người đều tứ cố vô thân, liền nương tựa vào nhau mà sống tới giờ.

Trương lão đầu dạy hắn một số bản sự, Lý Ngư học tập rất nghiêm túc, nhưng đối với một bộ nhân ái lương thiện mà hắn muốn dạy thì lại nửa câu cũng chẳng nghe lọt vào tai.

- Nếu ta nói, thế đạo chính là như vậy, người thiện bị người ta khinh. Loại chuyện lấy oán trả ơn, nếu rơi vào trên người ta, vậy cho dù là chết cũng phải trả thù!

Lão đầu muốn nói lại thôi, một lúc sau, cúi đầu ăn canh.

- Ngươi có nghĩ tới rời khỏi nơi này không?

Lý Ngư ngây ra một chút, nói:

- Đi đâu?

- Tiểu tử ngươi, là ta hỏi ngươi hay ngươi hỏi ta?

Lý Ngư mỉm cười một tiếng, không trả lời, cúi đầu thu thập bát đũa, lau trán một cái, xa xa trời vẫn chưa tối, ánh trăng lại đã nhô lên.

Thế giới này không đơn giản như trong tưởng tượng, mình đã học được gần hết bản lĩnh của Trương lão đầu, thậm chí có thể nói là trò giỏi hơn thầy.

Lão đầu nhi vào Nam ra Bắc, mơ hồ nửa đời, kiến thức rộng rãi. Từ trong miệng hắn, Lý Ngư đã hiểu biết được đại khái về thế giới này, nơi này là sáu nước cùng tồn tại, từng cái tên vốn ở trong thời không ai nấy cũng nghe nhiều tới thuộc rồi, đều thực sự tồn tại, hơn nữa mạnh tới thái quá.

Một đô đầu tầm thường của trấn nhỏ, cũng có thể dễ dàng xé rách hổ báo, một bước giết một người. Càng đừng nói tới là những cường giả nổi danh khắp thiên hạ.

So sánh với bọn họ, bản sự phù thủy, phù triện này của mình chỉ có thể là ánh sáng đom đóm, không đáng nhắc tới.

- Ngủ đi, lão đầu, sáng mai ta còn phải vào huyện bán mấy lá hộ thân phù, bổ sung một số trà gạo dầu muối.

- Hộ thân phù? Lại là thứ lừa người đó.

- Cái này không gọi là lừa, bọn họ mua hộ thân phù để cầu tâm an, cùng một đạo lý với vào miếu dâng hương, tiền tiêu ra ngoài đều là để an ủi tâm lý. Mà thứ của tâm lý học, vô cùng huyền ảo, có thể gọi là lừa ư?

- Ngươi chờ chút...

Hôm nay lão đầu nói hơi nhiều, Lý Ngư liếc xéo hắn một cái, hỏi:

- Làm sao vậy?

- Ngươi nói thế đạo bất công, vậy ngươi cảm thấy cái gì là công, cái gì là đạo?

Lý Ngư thốt ra:

- Công chính là công bằng, chính là không bị bắt nạt, đạo chính là thủ đoạn nếu ta bị bắt nạt thì có thể trả thù.

Lý Ngư vừa nói, đồng thời ngón tay nhón một đạo hỏa diễm, búng vào trong không trung, lập tức đốt cháy một con ruồi đang kêu vo ve.

- Đây là đạo.

Lão đầu hơi ngây ra, tiểu tử này biến phương thuật trừ tà mình dạy cho hắn thành kỹ thuật giết người...

Trương lão đầu nghiêng người dựa vào ghế, thuận tay vơ cái quạt hương bồ đã bị hắn mài tới bóng loáng, câu được câu không nói,

- Sai rồi, công là thiên hạ vi công, giống như thiên hạ thời có hoàng đế là thế giới thái bình, trong thế giới thái bình này, vừa không có ức hiếp người lương thiện, lại không có lừa đảo trộm cắp, thiên hạ đại đồng là công; mà đạo thì sao? Vô vi tự hóa, thanh tĩnh tự chính, là khởi đầu của thiên địa, là mẹ của vạn vật, đây mới là đạo.

Một môn này của các ngươi chẳng trách lại suy thoái như vậy, bản sự không lớn lại lòng mang thiên hạ...

- Muốn ta nói thì là năng lực có bao lớn thì lo được bấy nhiêu, có câu đạt thì cứu hết thiên hạ, nghèo thì chỉ lo thân mình, ngươi nói có phải là đạo lý này không?

Trương lão đầu lắc lắc đầu, một già một trẻ không ai thuyết phục được ai, dứt khoát không phí nước bọt nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️