Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 199: Sát chú

Chương Trước Chương Tiếp

Tất cả vu sư của Thần điện hao hết tinh huyết, đánh nguyền rủa ác độc nhất cho Hồng Hài Nhi.

Lý Ngư ở tại chỗ, cảm nhận được linh lực nhè nhẹ đó, hoàn toàn khác với một loại linh lực mà lúc trước mình chứng kiến.

Linh lực của nguyền rủa như có như không, mờ mịt khó dò, so với nói là một loại linh lực, không bằng nói là một loại nhân quả.

Xích Bích ở bên cạnh chọc hắn một cái, nói:

- Đừng nghĩ nữa, ngươi chắc không phải là muốn ở lại đây học vu cổ chứ, ta khuyên ngươi từ bỏ ý đồ này đi, để suy nghĩ xem chúng ta nên trốn thế nào?

Lý Ngư cũng cảm thấy khó xử, hắn chỉ cần triệt tiêu ác mộng của Đại Mộng, Hồng Hài Nhi khẳng định sẽ thức tỉnh.

- Đúng rồi, Thánh Nữ biết mật đạo có thể cấp tốc ra khỏi thần điện.

- Thánh Nữ?

Xích Bích nghi hoặc nói:

- Món ăn chính đó á, nàng ta đâu rồi?

Lý Ngư vừa định thả người từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám ra, đột nhiên nghĩ đến nàng ta còn đang trần truồng, không biết thời gian ẩn thân đã kết thúc chưa.

Hắn phóng ra một tia thần thức tiến vào bảo giám, phát hiện Thánh Nữ đang bị Cảnh Huyễn và Tần Khả Khanh vây quanh, ba người không biết đang nói gì, trò chuyện rất vui vẻ.

Trên mặt tiểu Thánh Nữ mang theo nước mắt, có thể là đang nói tới cảnh ngộ của các vu sư trong thần điện.

Trên thân thể trắng nõn của nàng ta khoác một kiện sa mỏng, thậm chí còn yêu dã mê người hơn là không mặc gì.

Lý Ngư lập tức mật âm truyền lời,

- Mặc bộ quần áo này cho Thánh Nữ.

Cảnh Huyễn là khí linh chuyên thuộc của mình, hai người là quan hệ chính và phụ, giúp chủ nhân Lý Ngư trở nên mạnh mẽ là mục đích tồn tại và theo đuổi lớn nhất của nàng ta, thậm chí cũng không xen lẫn tình cảm cá nhân.

Nói cách khác, trên thế giới này, người tốt nhất đối với Lý Ngư tuyệt đối là Cảnh Huyễn, nhưng nàng ta lại không có tình cảm gì với Lý Ngư, đó chỉ là bản năng.

- Tiểu Thánh Nữ này, là đỉnh lô trong vạn không có được một! Nàng ta có thể khiến ngươi cất cánh bay cao, nhưng ngươi không thể cưỡng bức, nếu làm trái ý nguyện của nàng ta, cường hành cướp lấy nguyên hồng của nàng ta, ngươi sẽ chết thảm.

Cảnh Huyễn vừa trao đổi với Lý Ngư vừa vươn tay ra kéo quần áo của Tần Khả Khanh, khoác lên trên người tiểu Thánh Nữ. Tần Khả Khanh cười duyên, đánh cho Cảnh Huyễn hai cái, cũng may nàng ta không cần quần áo, tùy tiện biến ảo là có một bộ vừa với người, hơn nữa mình còn mua cho nàng ta rất nhiều.

Lý Ngư ở xa xa nhìn cảnh hương diễm này, trong lòng thầm cân nhắc, mình nên làm thế nào để tiến công chiếm đóng tiểu Thánh Nữ.

Không phải vì cất cánh bay cao, cũng không phải vì đỉnh lô tuyệt thế, mà vì giải trừ nguyền rủa của mình, cũng phải thử một lần.

Hắn bước ra một bước, lẻn đến trước mặt đám vu sư đã chết kia, mắt ngân ngấn lệ, mặt ngửa lên trời.

Xích Bích bĩu môi, nghi hoặc nói:

- Ngươi có bệnh à?

Lý Ngư không để ý tới nàng ta, lật tay thả tiểu Thánh Nữ ra, quang mạc lóe lên, ở tại chỗ xuất hiện một nữ hài mặc váy lụa màu xanh lục, Lý Ngư lặng lẽ nuốt nước miếng.

Áo xanh này là mình và Tần Khả Khanh mua ở Biện Lương, nhìn thì bình thường, kỳ thật có rất nhiều huyền cơ, hơi kéo một cái là có rất nhiều tình thú.

- Dận trưởng lão!

Tiểu Thánh Nữ than khóc một tiếng, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì hôn mê.

- Đều do ta, tuy đã liều chết cứu bọn họ ra, lại không thể ngăn cản được bọn họ.

Tiểu Thánh Nữ nhìn nhìn, biết bọn họ là dùng Thập Nhị Đô Thần Sát Thiên Chú, chú ngữ này ở trong thần điện cũng là một loại cấm kỵ.

Trong truyền thuyết, mười hai Tổ Vu dùng trận này, có thể thôi động Bàn Cổ Tinh Huyết, tụ thiên địa sát khí, có thể ngưng tụ ra Bàn Cổ Chân Thân, kêu gọi Hỗn Độn Đô Thiên Thần Lôi khai thiên tích địa, ngang vửa với uy lực thiên đạo thánh nhân tự tay xuất thủ.

Đáng tiếc yêu cầu của nó quá cao, mười hai Tổ Vu thiếu một người cũng không được, thế là người trong thần điện liền phát minh ra loại nguyền rủa nhược hóa (phiên bản yếu đi) này, tuy không thể so với nguyên trận, nhưng trong thế gian người có thể chống đỡ được loại nguyền rủa này cơ hồ là không có.

Tiểu Thánh Nữ hơi cúi người, lẩm bẩm với những vu sư này. Lý Ngư ngưng thần lắng nghe, không khác pháp chú siêu độ của đạo giáo là mấy, nhưng bọn họ đã hao hết tinh huyết của mình, ngưng tụ sát khí, bình thường cũng đã hồn phi phách tán, là một loại chiêu số giết địch tám trăm, tự tổn hại vài ngàn, siêu độ chắc cũng vô dụng.

Chờ nàng ta ngẩng đầu lên, đã giống như hoa lê dưới mưa, nhìn Lý Ngư,

- Cám ơn ngươi, đạo sĩ tha hương.

- Ta tên là Lý Ngư.

Tiểu Thánh Nữ nức nở nói,

- Cám ơn ngươi, Lý Ngư đại ca.

- Ngươi tên là gì?

- Quỳnh Anh.

- Quỳnh anh và ngọc nhụy, từng mảnh rơi xuống thềm, tên rất hay.

Bên kia Xích Bích đã lờ mờ nhìn ra tâm tư xấu xa và thủ đoạn hèn hạ của Lý Ngư, nàng ta cười lạnh nói:

- Ngươi còn không nói chính sự đi, ma đầu này sắp tỉnh rồi, ngươi nhìn đồ đệ của ngươi kìa.

Lý Ngư nhìn một cái, Đại Mộng quả nhiên sắp không chống đỡ được, thiên uy không có dấu hiệu tản đi.

Hắn nhìn bắc đẩu thất tinh bồng bềnh trước người Hồng Hài Nhi, nói:

- Hồng Hài Nhi thì không có gì mà phải sợ, đáng sợ là bảy huyết châu này thôi.

Mi tâm hắn khẽ động, hỏi:

- Quỳnh muội muội, ngươi biết có thể chạy đi từ đâu không?

- Biết.

Lý Ngư còn chưa nói gì, Xích Bích đã chạy tới,

- Quá tốt, mau dẫn chúng ta ra ngoài.

- Không được, các ngươi không phải người của thần điện, không thể đi vào.

- Giờ là lúc nào rồi, còn cứng nhắc như vậy, chẳng trách thần điện các ngươi lại bị người ta diệt môn.

Tính tình Xích Bích lập tức trở nên nóng nảy.

Lý Ngư rất đồng ý với những lời này, cảm thấy mắng đặc biệt đúng, nhưng hiện tại hắn lại có tâm tư khác, đương nhiên không thể quá trực tiếp như Xích Bích.

- Quỳnh Anh muội muội, hiện tại chúng ta là bằng hữu, ngươi là Thánh Nữ của thần điện, bạn của Thánh Nữ sao lại không phải là người của thần điện.

- Nhưng...

Xích Bích nổi trận lôi đình, thân thể nho nhỏ bốc ra hỏa quang màu lam,

- Nhưng cái gì, còn dong dài nữa ta ăn ngươi.

- Hiện tại chúng ta gia nhập thần điện.

Lý Ngư lớn tiếng nói.

- Hả?

Xích Bích nhìn Lý Ngư với vẻ khen ngợi, nói:

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta là người của thần điện, còn là quỷ của thần điện nữa.

Quỳnh Anh do dự một chút, nói:

- Vậy các ngươi đi theo ta.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, vô số dây leo quấn lấy thân thể khổng lồ của Hồng Hài Nhi, sau đó hóa mặt đất dưới chân hắn thành đầm lầy, sau đó ôm lấy Đại Mộng.

Khi Hồng Hài Nhi sắp tỉnh, ngón tay hắn lại khẽ động, đánh hàn độc vào trong bảy giọt tinh huyết đang bồng bềnh trong không trung.

- Thế này mà ngươi còn không chết à?

Lý Ngư thầm cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Hồng Hài Nhi chậm rãi mở mắt.

Hắn vẫn chưa biết, bản thân đã trúng phải nguyền rủa ác độc nhất của Nam Cương, còn cả hàn độc của mình nữa.

Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy Lý Ngư, trong mắt không còn người khác.

- Ta phải giết ngươi! Ta phải giết sạch tộc nhân của ngươi!

Lý Ngư cười lạnh một tiếng, giơ ngón giữa về phía hắn, sau đó theo tiểu Thánh Nữ thoát khỏi thần điện.

Mí mắt Hồng Hài Nhi trợn to như sắp rách ra, vừa định đuổi theo, lại phát hiện dưới chân không di động được. Hơn nữa trên người bị quấn từng vòng dây leo, hắn gầm lên một tiếng, giật đứt tất cả dây leo, nhảy ra khỏi vũng bùn, thân thể chậm rãi nhỏ lại, dưới chân giẫm Phong Hỏa Luân, tiến về phía trước đuổi theo.

Đột nhiên, hắn biến sắc, ôm ngực, phốc một tiếng phun ra máu.

Khi máu phun ra, một nửa là vụn băng, cắt cho ngực hắn đau nhói.

Hồng Hài Nhi lập tức nhắm mắt, kiểm tra kinh mạch của mình, lần này khiến hắn thất kinh rồi.

Ở trong cơ thể hắn, có thêm rất nhiều thứ. . . Không phải thứ tốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)