Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 198: Thiên diêu

Chương Trước Chương Tiếp

Bản thân Lý Ngư cũng không ngờ, trận chiến này lại kịch liệt như vậy.

Hắn chỉ đắm chìm ở trong chiến đấu, nỗ lực tìm kiếm sơ hở của Hồng Hài Nhi.

Hồng Hài Nhi không hổ là Ma Vương đã tu thành ba trăm năm, mỗi lần va chạm đều hơi chiếm thượng phong, hơn nữa Tam Muội Chân Hỏa của hắn có uy lực lớn hơn nữa bất kỳ một cái nào trong ngũ hành của Lý Ngư.

Nê nhân bị đập rơi xuống đất, vỗ vỗ đại địa, đứng dậy.

Tiếng núi nổ tung đinh tai nhức óc, vô số hòn đá giống như hạt mưa rơi xuống.

Trước người Hồng Hài Nhi là tinh trận từ sáu huyết châu xoay tròn mà thành, tỏa ra hồng quang cực nóng.

Ánh mắt hắn tràn ngập căm hận, vết thương trên người Lý Ngư luôn khép lại với tốc độ rất nhanh, dưới hơi nước vấn vít, chỉ cần bản thân không bị một chiêu kích sát, có thể khôi phục rất nhanh.

Vu sư may mắn sống sót giống như con kiến từ trong động quật trào ra, phát ra tiếng hét sợ hãi, không phân biệt được phương hướng, va chạm lẫn nhau thành một đống.

Tiếng mặt đất nứt toác và tiếng hét thảm của mọi người đan vào nhau, giống như tận thế hàng lâm.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, chữ triện trên người nê nhân lại nhiều thêm một tầng, nó giống như chiến sĩ vĩnh viễn không chịu thua, lại chuẩn bị xung phong.

Trong mắt Hồng Hài Nhi lóe lên hàn quang, ánh mắt oán độc khiến người ta không rét mà run, hắn gầm lên một tiếng:

- Thập phương!

Vừa dứt lời, từ ngực hắn lại trào ra một viên huyết châu, sắc mặt Hồng Hài Nhi khó coi, nhưng thế lửa chung quanh hắn lại càng lúc càng lớn.

Huyết châu xuất hiện cuối cùng và sáu viên đã có trong không trung, xếp thành bắc đẩu thất tinh trận.

Từ trên bầu trời đánh xuống một đạo quang mạc, tinh thần trên trời lúc này cũng trở nên lấp lánh.

Cuồng phong mưa rào Ngũ Tiết Trượng mang đến lập tức bị xua đi, toàn bộ chân trời trình hiện ra một mảng màu đỏ thẫm.

Bầu trời bị xé ra từ giữa, đánh xuống một đạo tia chớp màu tím, thân hình Hồng Hài Nhi lại tăng vọt, Hỏa Tiêm Thương của hắn cũng theo hình thể của mình mà biến to.

Phong hỏa lôi điện vấn vít quanh người hắn, giống như một Ma Thần. Trường thương của hắn chỉ một cái về hướng của Lý Ngư, sau đó đâm tới.

Một thương đâm xuyên qua ngực nê nhân, thiên uy to lớn khiến Lý Ngư không thể động đậy, một cỗ uy áp không thể phản kháng đè lên trên người hắn.

Nê nhân bắt đầu chậm rãi tiêu tán, ầm ầm đổ sập, hóa thành bụi đất.

Hồng Hài Nhi cũng không dễ chịu gì, hắn cường hành thôi động thập phương, đã vượt quá cực hạn tu vi của hắn.

Nếu không thể triệt để kích sát Lý Ngư, hắn sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, bị "Thập phương" phản phệ. đồng tử đen xanh mang theo vẻ ghét cay ghét đắng và hận ý vô cùng, hắn lập tức muốn một thương đâm chết Lý Ngư.

Chân khí linh lực cả người Lý Ngư đều bị thiên uy mà "Thập phương" này dẫn tới áp chế, không khỏi trở nên tuyệt vọng.

Mũi thương to lớn đã đâm thẳng về phía mình, Lý Ngư cảm thấy rất hối hận.

Mình vừa tu được năm quyển thiên thư, Thanh Mộc Quyết đã có uy lực lớn hơn trước kia gấp bội, sao không tạo ra mấy phân thân trước.

Đồng tử của hắn đột nhiên phóng to, mắt thấy mũi thương đã đâm tới trước mắt, đột nhiên Hồng Hài Nhi dừng lại.

Hắn dùng một loại tư thế quỷ dị đứng yên bất động tại chỗ, thời gian tựa hồ là trở nên yên lặng.

Cỗ thiên uy áp chế trên người Lý Ngư lập tức tiêu tán, hắn nhìn Hồng Hài Nhi, không chút do dự, ngón tay khẽ động muốn dùng Duệ Kim Quyết giết hắn.

- Đừng!

Lý Ngư quay đầu lại nhìn, là Xích Bích dẫn theo Đại Tiểu Mộng, trán Đại Mộng đang đổ mồ hôi, một đôi mắt giống như đậu xanh đang nhìn chằm chằm vào mắt Hồng Hài Nhi.

Thì ra là Đại Mộng!

Lý Ngư vội vàng thu chiêu, sợ đánh tỉnh Hồng Hài Nhi.

Xích Bích vội vàng đi tới, nói:

- Hắn đã sa vào mộng cảnh luân hồi, ngươi mà đánh tỉnh hắn, chúng ta đều xong đời!

- Hắn sắp không kiên trì được rồi.

Xích Bích nói.

Lý Ngư nhìn sang, thân thể Đại Mộng đã bắt đầu run rẩy.

Tuy thiên phú này của hắn có thể bỏ qua tu vi cao thấp của đối phương, nhưng lúc này Hồng Hài Nhi đang thôi động thập phương, thực lực tăng vọt, đồng thời cũng mang theo thiên uy gia trì.

Thiên uy, lờ mờ có một loại khắc chế đối với loại mộng cảnh này, Hồng Hài Nhi tùy thời đều sẽ hồi tỉnh lại.

- Phải giết hắn!

Lý Ngư vội vàng khôi phục linh lực, vươn tay ra đặt lên đỉnh đầu Đại Mộng, giúp Đại Mộng ổn định tâm thần.

- Không phải nhân loại các ngươi có câu gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn à.

Xích Bích không cho là đúng, khuyên hắn giữa rời khỏi,

- Pháp lực của Hồng Hài Nhi không thấp, không kém cha hắn là bao nhiêu, ngươi có thể trốn thoát chính là vận khí tốt lắm rồi.

- Chúng ta còn có một câu, gọi đánh rắn không chết, sẽ lưu lại họa, lần này không giết hắn, sau này sẽ không có cơ hội, còn có khả năng bị tiểu vương bát này đuổi giết khắp nơi. Có lẽ ta có thể chạy thoát thân, nhưng đồ đệ của ta thì sao, môn hạ đệ tử của ta thì sao?

Lý Ngư vừa nghĩ tới thảm trạng trong đại điện Vu Thần liền rùng mình, tiểu ma đầu này mà không chết, lần sau gặp tai ương chính là người bên cạnh mình.

Nếu bọn họ gặp phải kiếp nạn giống như các vu sư vừa rồi, Lý Ngư cảm thấy còn khó chịu hơn nữa là bản thân mình chết.

Lúc này, từ trong đại điện Vu Thần, một người đi ra.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo, thần sắc mang theo một tia cuồng nhiệt, các vu sư may mắn sống sót sau khi nhìn thấy hắn, giống như có chủ tâm cốt, nhao nhao lao tới.

- Dận trưởng lão!

Dận trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to,

- Vu Thần đại nhân không vứt bỏ chúng ta, hắn giáng xuống thần phạt, ma đầu này đã không thể động đậy.

Lý Ngư bĩu môi, không phải Vu Thần của ngươi hàng lâm khiến hắn không thể động đậy, mà là đồ đệ của ta làm.

- Chúng ta thủ vệ thần điện bất lực, để ma đầu làm bẩn vùng cấm khu này, hiện giờ Vu Thần đại nhân chế ngự hắn, chúng ta cần dùng sinh mệnh để chuộc tội.

Hắn quay đầu nhìn Lý Ngư,

- Người tha hương, dẫn Thánh Nữ ra ngoài, Vu Thần sẽ giải Huyết Sát Chú của ngươi.

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, liên tục đáp ứng, nhưng trong lòng lại một chữ cũng không tin.

Lời nói của Dận trưởng lão không có tác dụng gì đối với Lý Ngư, nhưng lại rất có sức cuốn hút đối với các vu sư, sự cuồng nhiệt của hắn làm ảnh hưởng tới mỗi một vu sư.

Bọn họ theo Dận trưởng lão cùng ngồi xuống đất, cởi áo đen của mình ra. Trước kia khi Hồng Hài Nhi có thể động đậy, vu thuật của bọn họ căn bản là không làm gì được hắn.

Hiện giờ hắn không thể động đậy, mọi người đều nghĩ là ý chỉ của Vu Thần, tất cả vu sư đều cam tâm tình nguyện phóng thích nguyền rủa cấm kỵ đó.

Những vu sư may mắn sống sót trong thần điện này thôi động tinh huyết toàn thân, ngưng tụ thành một đoàn sát khí.

Đoàn sát khí này chậm rãi tụ thành một khối ở trên đỉnh đầu bọn họ, mà làn da của các vu sư thì đang khô quắt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Màu da của bọn họ càng lúc càng tái nhợt, đến cuối cùng chỉ còn da bọc xương, giống như từng khung xương.

Mà sát khí các vu sư thôi động tinh huyết toàn thân ngưng tụ thành dưới sự thôi động của chú ngữ tối nghĩa, bay tới Hồng Hài Nhi.

Lý Ngư theo bản năng ôm lấy Tiểu Mộng, trốn về phía sau, thứ này chính là nguyền rủa à?

Tuy hắn đã ăn đan dược của Tả Từ, nhưng nguyền rủa quỷ dị như vậy, cũng không biết đan dược đó có linh hay không, không dám chạm vào dù chỉ một chút.

Một đoàn sát khí này sau khi tới gần Hồng Hài Nhi, chậm rãi hòa thành một thể với hắn.

Đồ án màu nâu đen đã xuất hiện trên trán hắn, Lý Ngư đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời ôm lấy Đại Mộng trốn chạy.

Có điều nguyền rủa này không quá giống công kích của Lý Ngư, Hồng Hài Nhi không có bất kỳ điều gì khác thường.

Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, ở cửa thần điện, các vu sư thôi động nguyền rủa toàn bộ đã hóa thành khung xương.

Một cỗ cảm giác lạnh toát chạy từ gót chân lên tới đỉnh đầu, thứ này quá quỷ dị.

Có đánh chết cũng đừng trêu chọc vu sư, Lý Ngư thầm tự cảnh cáo mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)