Nếu không có Hồng Hài Nhi, Lý Ngư tự thấy cũng không có đảm lượng nhảy vào trong nham thạch nóng chảy này.
Dẫu sao không ai biết, như vậy có thực sự lấy được Liệt Hỏa Quyết hay không,
Long Nữ có thể thành công, không có nghĩa là mình cũng được, nàng ta là thân Chân Long, trời sinh không sợ nước lửa.
Ai ngờ đụng phải Tiểu Ma Vương này, ném mình vào, thúc đẩy chuyện tốt của mình một cách ngoài ý muốn.
Đáng tiếc, Lý Ngư không cảm kích hắn chút nào, chỉ hận không thể lập tức băm thây hung anh (đứa trẻ hung dữ) này thành vạn mảnh.
Hồng Hài Nhi cũng đang nhìn hắn, người trước mắt này, đạo hạnh trên người đã hơn xa lúc vừa rồi.
Trong một thoáng ngắn ngủi, hắn giống như cởi bỏ một xiềng xích, khiến trình độ của hắn lập tức trở nên khác hẳn.
Hai người không nói một câu, chỉ nhìn nhau, lập tức động thủ.
Hỏa Tiêm Thương vẽ ra một đồ án đỏ rực trong không trung, Hồng Hài Nhi đứng phía dưới đồ án này, cả người tắm trong hỏa quang.
Ngón tay bên trái Lý Ngư chuyển động, tay phải nắm Ngũ Tiết Trượng. Vừa tu thành năm quyển đã phải đối mặt với một đối thủ cường đại nhất từ lúc chào đời tới nay.
Khí lưu cường đại gào thét trong thần điện, tiếng gió kịch liệt thổi qua bên tai, khiến người ta cơ hồ không thể hô hấp.
Ngón tay Lý Ngư chậm rãi hiện lên một quả cầu lửa.
Nếu Trương lão đầu ở đây, chắc sẽ chửi ầm lên rồi, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn vẫn thích nhất chiêu thức vô dụng này.
Hồng Hài Nhi hú lên một tiếng, thanh âm khác với sự hung ác nham hiểm thường ngày của hắn, không ngờ là nghiêm túc trang trọng, từ trên Hỏa Tiêm Thương của hắn, phun ra một một cỗ hỏa diễm nóng rực, gió đẩy thế lửa, rất nhanh liền hóa thành một con hỏa long, bay thẳng tới mặt Lý Ngư.
Vừa ra tay, chính là Tam Muội Chân Hỏa am hiểu nhất, trong lòng Hồng Hài Nhi cũng có kiêng kị. Hắn muốn xóa bỏ Lý Ngư ở đây, bất kể là Lý Ngư vừa có được cơ duyên gì.
Ngón tay Lý Ngư nhấp nhoáng, đánh ra quả cầu lửa, quả cầu lửa này giống như một giọt nước, không có to lớn mạnh mẽ như hỏa long của Hồng Hài Nhi, mà là càng lúc càng nhỏ, áp súc thành chỉ bằng một giọt nước chân chính.
Sau khi hỏa long đụng phải giọt nước, giằng co trong không trung, chỗ tiếp xúc, xuất hiện hai quang thuẫn cương phong.
Ly Tinh Hỏa, cũng không thể chống lại Tam Muội Thần Hỏa, rất nhanh hỏa long của Hồng Hài Nhi liền chiếm thượng phong.
Lý Ngư không kiên trì được nữa, lui về phía sau, va vào cột, mắt nổ đom đóm, xương cốt cả người giống như rụng rời, phát ra tiếng vang lách cách. Hắn mặt xám mày tro, tóc bị lửa đốt thành xoăn tít, trên người có rất nhiều chỗ bị bỏng, thịt đều bị nướng khét.
Hồng Hài Nhi chống nạnh cười ha hả,
- Chỉ có chút đạo hạnh này thôi á, ta sẽ lột da róc xương ngươi, khiến ngươi trọn đời không thể siêu sinh.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng,
- Ngươi biết chơi lửa, còn dám kiêu ngạo như vậy, ngươi không biết tiểu thí hài chơi lửa là rất dễ đái dầm à? Để ta cắt chim của ngươi, sau đó bịt lại, ngươi sẽ không còn phiền não này nữa.
Một vòng hơi nước quấn lấy thân thể hắn, tất cả đau đớn rất nhanh liền biến mất.
Hồng Hài Nhi trợn mắt há hốc mồm, hắn là khôi phục thật sự, mình có thể cảm nhận được linh lực của hắn không yếu hơn vừa rồi chút nào.
Lý Ngư đứng dậy, năm quyển tu đủ, bổ sung một đoạn trống cuối cùng của thùng gỗ, Thủy Tự Quyết cũng nay đã hơn xưa.
Hắn vung Ngũ Tiết Trượng trong tay, Ngũ hành chi lực cùng trào ra, trong thiên địa phong vân đột biến.
Trong thần điện này, ngũ hành vốn đã bị vặn vẹo, đại địa đột nhiên vỡ ra, từ trong khe nứt một cự thú đứng lên.
Mơ hồ có thể thấy được, còn có bóng dáng của nê nhân lúc trước, nhưng hình thể lại lớn hơn mấy trăm lần.
Đầu của nó tựa như gò đất, cả người được bao phủ một tầng vỏ ngoài bằng nham thạch, dây leo múa trong tay dài như con sông.
Sau cổ và dưới cằm nó mọc ra lông bờm rậm rạp mà cứng rắn. Đỉnh đầu có một đôi sừng cong to lớn, chất sừng xanh đen như sắt.
Bên ngoài thân thể con cự thú này được bao phủ vảy giống như rồng, vảy đen xì, bên trên có văn lộ giống như kim loại, dày đặc giống như vòng tuổi của cây.
Lân giáp huyền thiết dày nặng và đá huyền vũ màu đen giao hòa cùng một chỗ, không phân biệt được cái nào là vảy, cái nào là chất sừng.
Cự thú như vậy, một khi xuất hiện, tựa như từ thời đại hồng hoang lưu lại, trong thần điện lập tức tràn ngập khí tức hồng hoang viễn cổ.
Lý Ngư cũng không ngờ Hậu Thổ Quyết hiện giờ lại có thể triệu hồi ra quái vật như vậy, hắn đứng trên đỉnh đầu cự thú, giống như đứng trên một ngọn núi.
Đối lập với đó, thân thể vốn là còn nhỏ của Hồng Hài Nhi giống như phù du trước núi lớn.
Hồng Hài Nhi nhìn chằm chằm Ngũ Tiết Trượng trong tay Lý Ngư, hắn thậm chí còn biết rõ sự lợi hại của thứ này hơn cả Lý Ngư, nếu không có Ngũ Tiết Trượng, người trước mắt căn bản không đánh ra được uy thế như vậy.
Mắt cự thú tỏa ra hỏa quang hừng hực, nhìn về phía Hồng Hài Nhi.
Hắn ném Hỏa Tiêm Thương lên trời, chắp tay trước ngực, ưỡn ngực, cái yếm màu đỏ trên người và hỏa quang màu máu đan vào nhau, tỏa ra quang mang trang nghiêm mà thâm thúy.
Từng đạo phạm âm vang lên, ở cuối trời, rặng mây đỏ trải rộng, trong thiên địa bị chiếu thành màu lửa đỏ.
- Lên trời!
Hồng Hài Nhi gầm lên một tiếng, từ trên cánh tay của hắn, một giọt máu trào ra. Đột nhiên, cánh tay ngắn nhỏ đó của hắn tăng vọt mấy ngàn lần.
- Xuống đất!
Lại một giọt huyết châu bay ra, bồng bềnh trong không trung cách trước người hắn hơn thước, không ngừng lăn lộn. Hai chân của Hồng Hài Nhi cũng biến thành vô cùng to lớn.
- Sinh môn! Tử vị! Quá khứ! Vị lai!
Mỗi một tiếng được hét ra, đều có một giọt huyết châu đỏ sậm từ cổ tay bay ra, chuẩn xác bay đến trước người hắn, xếp thành một trận pháp tinh tú.
Hình thể của Hồng Hài Nhi đã hoàn toàn tăng vọt, tuy vẫn không bằng cự thú nê nhân Lý Ngư triệu hồi ra, nhưng cũng đã không kém là bao nhiêu.
- Khiến ta phải mở ra sáu cửa trong thập phương, ngươi chết không oan.
Thanh âm của Hồng Hài Nhi không còn là giọng điệu của tiểu hài tử, mà là trở nên nghiêm túc trang trọng, vang vọng trong thiên địa.
Ở mi tâm của hắn, có một đạo hỏa diễm màu đỏ, không phải một loại văn lộ, mà là hỏa diễm chân chính, đang bốc cháy hừng hực, cho dù cách rất xa, Lý Ngư cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt thiêu người đó.
Một phương thiên địa này, giống như quay lại thời mãng hoang, thậm chí là thái hoang, đại hoang sớm hơn.
Khi đó cự thú hoành hành, Thánh Nhân chưa xuất hiện, khắp nơi đều có man thú như vậy.
Chúng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, có thể khiến sông núi rung chuyển, trời cao đổ sập.
Lý Ngư nắm chặt Ngũ Tiết Trượng, không ngừng vung, mây trôi xung quanh dường như bị lực lượng của Ngũ Tiết Trượng hấp dẫn, giống như thủy triều ùa tới, tụ lại bên cạnh thân thể xanh đen của cự thú nê nhân. Mây trôi càng tụ càng nhiều, bầu trời trong xanh dưới sự che lấp của tầng mây nhanh chóng trở nên âm u.
Lôi điện vấn vít, hơi nước bao bọc, nê nhân gầm khẽ một tiếng, đánh tới Hồng Hài Nhi đã biến to.
Đại đạo chí giản, giản dị tự nhiên, bọn họ giống như cự thú mãng hoang, dùng chiêu số va chạm thân thể để đối địch.
Pháp thuật khác đã rất khó cấu thành thương tổn cho thân thể khổng lồ như vậy.
Quanh người Hồng Hài Nhi hỏa quang vấn vít, đâm vào nê nhân, sự va chạm của hai người khiến một cỗ sóng khí xuất hiện, bụi đất trên mặt đất tạo ra một vòng gợn sóng rất lớn.
Mảnh đất Nam Cương này cũng trở nên rung chuyển.