Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 194: Thánh nữ

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lồng ở bên cạnh có ba vu sư đã bị tra tấn cho không còn hình người.

Đại bộ phận người có cốt khí dám phản kháng đều bị giết ăn rồi, chỉ còn lại một số người đã triệt để mất đi lòng phản kháng, vẫn bị treo ở bên ngoài, vô tri vô giác chờ bị giết.

Ba người nơi này có thể là thân phận khá cao, bọn họ cũng bị giam giữ trong lồng riêng.

Những tiểu yêu đó trêu tức đùa bỡn, đi tiểu lên người bọn họ, cưỡi trên lưng bọn họ, coi người ta là ngựa để cưỡi, cũng không một ai dám phản kháng.

Rất nhanh, những tiểu yêu này lôi một vu sư ra, hắn vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.

- Tiểu hài tử gia gia, các tiểu hài tử gia gia, tha cho ta đi.

Bộ dạng này khiến các tiểu yêu càng đắc ý càn rỡ, bọn họ cầm cái chủy gỗ to như cái đấu nện vào cánh tay hắn cho vui.

Không đến mười lăm phút, vu sư chỉ còn lại nửa hơi thở, cả người hắn đều là máu, trên trán, mắt, miệng mũi, tay, chân không có chỗ nào là không bị thương, ngón tay thì bị bọn họ cơ hồ là giẫm tới nát bấy.

Vị vu sư này cúi người, trán vừa đổ máu vừa đổ mồ hôi lạnh, đau đến ngay cả kêu rên cũng không nổi.

Một vu sư khác trong lồng càng sợ hơn, quỳ gối run rẩy. Người còn lại cũng có chút cốt khí, ngồi ở trong lồng, cúi đầu không nói gì.

Tiểu Thánh Nữ mắt ngân ngấn lệ nóng, hai tay đặt trước ngực, hướng lên trời cầu nguyện, miệng lẩm bẩm.

những tiểu hài tử này trên mặt cười gằn, cười to hét to, vỗ tay bôm bốp.

Lý Ngư tự thấy đã gặp rất nhiều ác nhân, nhưng thuần túy như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ở lục triều.

Rất nhanh, những tiểu hài tử này đã chơi chết vu sư đáng thương đó, hắn nằm trên mặt đất, thân thể vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng hai mắt lồi ra, rõ ràng là đã không sống nổi.

Một tiểu hài tử không cao, ánh mắt lại hung ác nham hiểm, nhìn một vòng phát hiện ra Lý Ngư đang ngồi khoanh chân, không lộ ra thần sắc sợ hãi giống người khác.

Tiểu yêu này lập tức giận dữ, chỉ vào Lý Ngư, mắng:

- Ngươi, quỳ xuống!

Lý Ngư mở mắt ra, lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười miệt thị.

Các tiểu yêu đều giận không thể át, khi ngươi ở địa vị chúa tể tuyệt đối, một chút trái ý cũng sẽ không chịu nổi, huống chi là loại khinh miệt này.

- Lôi hắn ra!

Tiểu Thánh Nữ nhìn Lý Ngư, ánh mắt vẫn đầy vẻ thương xót, Lý Ngư cảm thấy nàng ta cũng rất thú vị.

Vu thuật Nam Cương, không phải nguyền rủa thì chính là áp thắng, sau đó chính là hạ cổ, tiểu Thánh Nữ này không ngờ còn biết thương xót thế nhân.

Ở phòng giam giữ "Con tin" này, bên trong có mười ba tiểu yêu, Lý Ngư lúc vừa vào đã điểm kỹ.

Đợi cho sau khi bọn họ mở lồng, đột nhiên đều đứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Trong cổ họng, dường như có khối băng, khiến bọn họ hít thở không thông.

Có một số tiểu hài tử, mặt đã tím đen, bọn họ bắt đầu gãi một cách thống khổ. Rất nhiều tiểu yêu đều đã cào nát cả mặt, vẫn không nhịn được mà gãi tiếp.

Trên móng vuốt của bọn họ mang theo huyết nhục, dần dần hiện ra nguyên hình.

Không phải hầu tử thì chính là khỉ đầu chó, chẳng trách lại có thể thành yêu nhanh như vậy. Những động vật này có linh tính cao nhất, lại có cao thủ như Hồng Hài Nhi, rất dễ dàng giúp bọn họ hóa hình, mở ra linh trí.

Hình ảnh quỷ dị này khiến tất cả vu sư còn may mắn sống sót đều trợn mắt há hốc mồm.

Lý Ngư đi đến cửa lồng, vươn tay ra vỗ một cái, tiểu yêu mở lồng đó, cánh tay vừa giơ lên đã rơi xuống đất, vỡ thành vụn băng đầy đất.

- Ta nói rồi, ta là đến đi dạo.

Lý Ngư cười bảo.

Hắn cố ý mà như vô tình, lật tay một cái, bộ dạng có chút tinh tướng, không giống như là tác phong thường ngày của Lý Ngư.

Hắn còn chưa giả vờ xong, có một vu sư liền có phản ứng, la lớn:

- Đại vương! Đại vương! Các tiểu hài tử gia gia! Có người muốn chạy trốn!

Ánh mắt Lý Ngư lạnh toát, quay đầu nhìn một cái, hắn đã chết rồi.

Ở ngực hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm đấm, thân thể của vu sư mật báo này nằm thẳng dưới đất.

Hắn vừa ngã xuống, người sau lưng hắn liền lộ ra, là một người trung niên mặc áo đen.

Xương cốt cứng rắn vang lách cách dưới quyền đầu của hắn, một cỗ khí tức quỷ dị lạnh lẽo ập tới.

- Dận trưởng lão?

Tiểu Thánh Nữ bị dọa cho ngây người, khó hiểu hỏi.

- Quỳnh La đã đánh mất nhân tính của hắn rồi, trở thành một con sâu trùng ham sống vong ngã. Vu Thần vĩ đại sẽ không tha thứ cho sự yếu đuối của hắn, hắn sẽ rơi vào trong luân hồi vô tận, vĩnh viễn trở thành một con sâu mọt.

Hắn nhìn về phía Lý Ngư, nói:

- Nếu ngươi có thể đào tẩu, xin hãy mang Thánh Nữ đi.

Nếu không có nguy hiểm, tự Lý Ngư cũng sẽ cứu người, dẫu sao yêu quái nơi này cũng quá tàn nhẫn.

Nhưng hắn biết, đạo hạnh của mình vẫn kém Hồng Hài Nhi quá xa.

Mình đào tẩu đó lẽ còn có cơ hội, mang theo một con ghẻ, rất có khả năng hai người đều phải chết.

Lý Ngư không phải Thánh Nhân, hắn vừa muốn cự tuyệt, người áo đen nói:

- Trên mu bàn tay của ngươi là Huyết Sát Chú, trên đời này chỉ Thánh Nữ là có thể giải. Hơn nữa bên trong thánh điện cơ quan trùng trùng, nếu không có Thánh Nữ dẫn đường, ngươi nửa bước cũng khó đi.

Lý Ngư trở nên do dự, cho dù chạy thoát, nguyền rủa chưa giải được, không phải là vẫn chết à.

Thời gian cấp bách, không cho hắn được phép nghĩ nhiều, hơi cân nhắc một chút, Lý Ngư nói khẽ:

- Vậy còn ngươi?

- Ta canh giữ ở thánh địa, chờ Vu Thần đại nhân hàng lâm.

- Dận trưởng lão!

Tiểu Thánh Nữ kêu lên một tiếng bi thống.

- Thánh Nữ, đoạt lại thánh điện, một lần nữa cung phụng Vu Thần đại nhân ở đây, chuyện này dựa vào ngươi.

Lý Ngư không có thời gian dây dưa với bọn họ, ngón tay khẽ động, trong phòng từng đạo bạch quang hiện lên, xuất hiện mười mấy Lý Ngư.

Bộ dạng của những "Lý Ngư" này là hoàn toàn nhất trí, Lý Ngư ở vị trí nguyên bản lật tay từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám lấy ra hơn chục tấm Ẩn Nặc Phù, chia cho mỗi một phân thân.

Sau đó ngón tay lại khẽ động, thân thể chậm rãi trở nên trong suốt.

Vu sư và Thánh Nữ kinh ngạc nhìn hắn chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một bộ quần áo, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Vu sư thở dài:

- Pháp thuật của lục triều quả nhiên có chỗ độc đáo riêng.

Ở bên tai bọn họ, thanh âm của Lý Ngư truyền đến,

- Lát nữa ta giúp ngươi ẩn thân, ngươi cởi quần áo ra đi.

Vừa dứt lời, đạo bào trên người Lý Ngư đã bị hắn cởi ra, để vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Mặt tiểu Thánh Nữ đỏ lên, nắm váy áo nói:

- Không. . . Không được, ta không cởi.

Lý Ngư vươn tay ra điểm một cái lên trán nàng ta, thân thể của nàng ta cũng chậm rãi trở nên trong suốt, các vu sư đã tự giác quay đầu đi.

Lý Ngư nhìn quần áo chậm rãi bong ra từng màng, nói:

- Ta giúp ngươi thu hồi trước, sau khi ra ngoài thì lại trả lại cho ngươi.

Lúc này, ưu thế của Lý Ngư liền xuất hiện, trong quá trình hắn luyện đan, tạo thành động vật điểu thú biến dị, từ đó ngộ được một số kỹ năng thiên kì bách quái.

Những kỹ năng này đều được hắn vận dụng trong chạy trốn một cách linh hoạt, túm tay tiểu Thánh Nữ, chậm rãi mò ra ngoài.

Tuy tiểu Thánh Nữ không nhìn thấy hắn, nhưng có thể cảm nhận được tay bị nắm lấy, từ lúc sinh ra đến bây giờ, nàng ta chưa bao giờ có tiếp xúc thân thể với nam tính.

Khi nàng ta còn chưa sinh ra, đã được chọn làm Thánh Nữ, thậm chí ngay cả phụ thân của nàng ta cũng chưa bao giờ gặp mặt nàng ta một lần.

- Chạy hướng nào?

- Hả... Cái gì?

- Ta nói là chạy hướng nào thì có thể thoát được?

- Bên này.

Lý Ngư bất đắc dĩ bĩu môi, bên này là bên nào?

Mắt hắn đảo quanh, thầm nghĩ mình đừng giậu đổ bìm leo, lúc này không phải lúc quá chú trọng tiểu tiết, giữ mạng quan trọng hơn.

Ngón tay hắn khẽ động, trong mắt ánh ra một tia sáng kỳ dị, rất nhanh liền biến mất.

Tuy Tiểu Thánh Nữ vẫn trong suốt, nhưng Lý Ngư đã có thể nhìn thấy nàng ta.

Chậc chậc... Người không thể chỉ nhìn dung mạo, đúng là "xem nhẹ" ngươi rồi.

- Ngươi đi trước dẫn đường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)