Một đám tiểu yêu, xách Lý Ngư, thuận theo nước sông đi xuống phía dưới.
Lý Ngư nhìn đám thủ hạ của Hồng Hài Nhi, hắn hình như rất thích dùng những tiểu yêu chưa dứt sữa này.
Yêu vật ở tuổi này là rất khó tu ra linh trí, cho nên tám thành là tự Hồng Hài Nhi ra tay.
Những tiểu yêu này cũng đều là bộ dạng trẻ con, ai nấy trên người mặc rất ít quần áo, mặt đầy hồng quang, da hồng nhuận trắng nõn, để hai chân trần.
Tuy nhìn qua rất đáng yêu, nhưng bọn họ căn bản không coi Lý Ngư là người, gặp phải đường khó đi thì kéo lê hắn trên mặt đất, giống như là kéo một miếng thịt.
Bị những tiểu yêu này mang đi, trong lòng Lý Ngư nóng như lửa đốt, những tiểu yêu này dưới bề ngoài đáng yêu, ẩn tàng tính tình ác độc hung dữ vô cùng.
Phía trước dần dần xuất hiện một dường như núi gập ghềnh, dọc theo dường như nhỏ lại trẽ trái vòng phải một hồi, phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa, từng gốc cây thông thẳng tắp cao ngất trong mây đột nhiên thay bằng cảnh tượng cao thấp xen kẽ, cây tử đằng dầy đặc.
Từng đạo dương quang ánh vàng rực rỡ từ khe hở của cây thông chiếu vào thành mảng, hắt lên trên cỏ xanh biếc, tình này cảnh này tựa như ảo mộng.
Dây leo và dương xỉ đặc hữu của Nam Cương phủ kín khắp đại địa, trong dãy núi liên miên, ẩn tàng một dãy kiến trúc hào hùng.
Trên đại thụ vô số cây tử đằng hình thù kỳ quái rủ xuống, sau khi gạt ra, Lý Ngư ngửi được một cỗ mùi máu tươi.
Các tiểu yêu cao hứng phấn chấn, xách Lý Ngư lên, đi qua dãy cây thông, tựa như muốn đi vào trong dương quang màu vàng, độ rộng của rừng cây thông chỉ hơn trăm thước, khi bọn họ đi ra, liền thấy một sơn cốc to lớn, một hồ nước xanh biếc trong vắt.
Trên hồ khói sương mờ mịt có một thác nước cực lớn thẳng đửng, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng thác đổ ầm ĩ.
Dòng chảy ào ào, thác nước bắn tung, dưới ánh mặt trời vẽ ra một đạo cầu vòng bảy màu.
Cầu vồng bảy màu đó treo lơ lửng trên không trung, dưới cầu vồng, trên vách núi, không ngờ có một tòa cung điện khí thế to lớn, từ rất xa, cách hồ này, xuyên qua sương mù mờ mịt cũng có thể thấy rõ cột đá thẳng tắp cao lớn, cùng với thềm đá khí độ trang nghiêm dọc theo vách núi kéo dài về phía trước.
Cuối thềm đá dưới cầu vồng là một tòa kiến trúc hình chữ nhật cao lớn. Phong cách này hoàn toàn khác với kiến trúc của lục triều, trên kiến trúc to lớn làm bằng đá có một dãy cửa kim bích huy hoàng, bên trên là đỉnh tháp cao ngất trong mây, phía trên cùng chính giữa cung điện lại là một mái vòm hình tròn.
Trên vách tường của kiến trúc, điêu khắc các loại mãnh thú ác điểu, bất kể là sư tử, hổ, gấu, báo hay là ưng, nhạn, rồng, rắn đều được điêu khắc vô cùng sống động. Mắt chúng đều khảm dạ minh châu, đan vào thành một mảng ánh sáng mông lung.
Bên cạnh thác nước là một cái miệng bốc ra khói bụi nồng đậm, thỉnh thoảng lại có nham thạch nóng chảy sôi sục trào ra, rơi vào trong đầm nước, lập tức hơi nước sẽ bao phủ toàn bộ cung điện.
Lý Ngư trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này.
Các tiểu yêu ở chung quanh thì vẻ mặt đắc ý, kêu la đẩy Lý Ngư vào.
Sau khi tiến vào là một thính vũ rộng lớn, nóc hình vòm trên đầu khảm vô số minh châu, quang mang đan xen tụ tập, giống như ngân hà loá mắt, sáng lạn khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Nhưng rất không tương xứng với khí phái như vậy, trong phòng là một mảng hỗn độn, Hồng Hài Nhi có nhiều thủ hạ như vậy, nhưng lại không có ai thu dọn, bản thân hắn cũng mặc kệ.
Trong đại sảnh, khắp nơi đều là móc sắt, treo vô số người đang yếu ớt thoi thóp.
Cả người bọn họ lõa lồ, có người đã bị cắt đi thịt trên đùi, xương cốt trắng ởn lộ ra bên ngoài.
Bọn họ bị tra tấn cho không thành hình người, ngay cả thanh âm gào khóc cầu xin tha thứ cũng không phát ra được.
Các tiểu yêu ở bên cạnh thì dựng nồi sắt, nấu thịt người, có rất nhiều tiểu yêu đang cầm thịt người ăn ngon lành.
Xương cốt bị vứt bỏ ở bên cạnh, chồng chất giống như núi nhỏ, vết máu khiến cho sàn đá bạch ngọc dơ bẩn tanh nồng.
Ở một góc đại điện, có mấy người bị móc vào cổ, thân thể của bọn họ lủng lẳng, có tiểu yêu đang lột da.
Còn có mấy tiểu yêu, ngồi cạnh một cái ao to, cầm dao ôm một cái đùi tráng kiện, cẩn thận cắt lấy từng miếng thịt.
Một màn này khiến Lý Ngư thấy mà da đầu ngứa ran, những người trước mắt này, trên người còn khoác áo đen, có thể thấy được là chủ nhân trước kia của đại điện này, một đám vu sư đóng giữ thánh địa.
Rất rõ ràng, Hồng Hài Nhi không chỉ đoạt thánh địa của bọn họ làm động phủ của mình, thậm chí còn lấy những vu sư này làm cơm ăn.
Nếu nói Ngưu Ma Vương là Ma Vương, vậy đứa con trai này của hắn chỉ hơn chứ không kém, là Hỗn Thế Ma Vương chân chính.
Trong đan điền, linh khí đã không hấp thu vào được, Lý Ngư phát hiện, nếu không có đại sảnh đẫm máu này, cung điện này quả thực chính là thánh địa tu luyện của mình.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ngũ hành chi lực, mỗi một thứ đều vô cùng nồng đậm, tinh thuần.
Trước mắt không phải lúc nghĩ tới những cái này, Lý Ngư bắt đầu trầm tư, nghĩ cách thoát khỏi ma quật này.
Hồng Hài Nhi, không phải là mình hiện giờ có thể đả bại, không cần phải nghĩ nữa.
Tiểu Ma Vương hung dữ đó hiện giờ đang ngồi ở chỗ cao nhất ngủ ngáy.
Dưới chân hắn giẫm một bánh xe, trong tay nắm Hỏa Tiêm Thương, cứ sau mấy hơi thở là trong miệng sẽ phun ra lửa.
- Người này xử trí thế nào?
Một tiểu yêu đi tới, ngáp một cái, thờ ơ hỏi.
- Đại vương nói, muốn dùng hắn làm thức ăn khai vị, nhốt hắn chung với những người đó, chờ tới đại hội ăn Thánh Nữ thì cùng nướng.
- Không phải nói là hấp à?
- Ngươi ngốc thế, đương nhiên là hấp một nướng một, Thánh Nữ da non thịt mềm, dùng để hấp là tốt nhất. Tên này da dày thịt béo, nướng ăn thì vị ngon hơn.
Hai đứa trẻ nhỏ, nhìn qua cũng chỉ vài ba tuổi, không ngờ lại đang thương lượng ăn mình thế nào một cách vô cùng nghiêm túc, Lý Ngư ở bên cạnh chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tiểu hài tử không được quản thúc, tâm trí chưa thành thục, thường thường sẽ đản sinh ra tính ác thuần túy nhất.
Hắn tự thấy có thể giết toàn bộ tất cả tiểu yêu trong điện, hơn nữa là không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng một khi làm vậy thế tất sẽ kinh động tới Hồng Hài Nhi, trước tiên cứ nhịn một chút tìm cơ hội chạy thoát thân đã.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Một đám tiểu yêu, cáo mượn oai hùm, đẩy Lý Ngư về phía trước, vòng qua đại điện đi tới một cái lồng.
Người bên trong vừa nhìn thấy bọn họ tới đều sợ tới mức run rẩy, kêu cha gọi mẹ, quỳ gối nằm bò, giống như một đám bò sát.
Các tiểu yêu chống nạnh, cười to khinh thường mà lại thống khoái. Trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười ác độc rất không tương xứng với hài tử, khiến người ta không rét mà run.
Lý Ngư hừ lạnh một tiếng trong lòng, ngón tay hắn khẽ động, một chiếc băng châm nhỏ như sợi tóc không thể nhìn thấy được bắn ra.
Tiểu yêu ở đây đồng thời có cảm giác đau nhói giống như bị muỗi cắn, sau đó sờ sờ chỗ đau, mê mang nhìn một vòng, phát hiện không có chuyện gì, tâm tình đều đột nhiên trở nên có chút nóng nảy, lại quất roi vào trong lồng.
những vu sư áo đen này đã bị tra tấn cho mất hết tôn nghiêm, roi quất lên người cũng không biết tránh, chỉ một mực run rẩy cầu xin tha thứ.
Có lẽ bọn họ đều từng là đại nhân vật của Nam Cương, có vô số tín đồ quỳ bái bọn họ, nhưng lúc này sự vinh quang ấy lại đã không còn.
Hỗn Thế Ma Vương đó, đánh bại bọn họ một cách thoải mái, căn bản không có một chút sức phản kháng.
Tổ Vu mà bọn họ ngày đêm bái tế, cũng không thể hiển linh cứu bọn họ, chỉ có một loại khả năng, chính là hậu trường của Ma Vương này cứng rắn hơn cả Tổ Vu.
Tam muội là một trong các phương pháp tu hành của Phật giáo, ý là bài trừ tất cả tạp niệm, khiến tâm thần bình tĩnh.
Đây là một môn thần thông không tồi, mà cái Hồng Hài Nhi tinh thông chính là Tam Muội Thần Hỏa.
Trong Tây Du, còn có một Hoàng Phong Quái, cũng là tồn tại mà Tôn Ngộ Không hoàn toàn không đánh lại, bản lĩnh giữ nhà của hắn gọi là Tam Muội Thần Phong, cũng giống như Tam Muội Thần Hỏa của Hồng Hài Nhi, khiến Tôn Ngộ Không bị ngược đãi cho thương tích đầy mình.
Mà Hoàng Phong Quái, là Hoàng Mao Điêu Thử đắc đạo dưới chân núi Linh Sơn, vậy Hồng Hài Nhi thì sao?
Roi quất vùn vụt, Lý Ngư cũng trúng mấy cái, hắn chỉ híp mắt đi vào lồng, bởi vì những tiểu yêu này đã sắp xong đời rồi.
Hắn đã đánh hàn độc học được từ chỗ Điêu Thuyền vào thân thể của những tiểu yêu này, rất nhanh bọn họ sẽ biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Hàn độc này sẽ ngày đêm tra tấn bọn họ, cho tới khi bọn họ không chịu nổi nữa, tự kết liễu tính mạng của mình, trừ khi mình ra tay cứu trị, hoặc là bọn họ có nghị lực lớn như Điêu Thuyền.
Nếu không, hàn độc sẽ không trí mạng, chỉ không ngừng tập kích kinh mạch tim phổi của bọn họ, mang đến từng cơn thống khổ.
Ác nhân phải có ác nhân trị, ác thuần túy thì phải dùng thống khổ thuần túy nhất để trị.
Cái lồng mà Lý Ngư tiến vào này khá là đặc thù, bên trong chỉ có một người.
Áo choàng màu đen, lại khác với người khác, bên trên thêu các loại linh thú.
Chỗ cổ áo, còn có một dấu hiệu màu đỏ, nhìn kỹ thì là một đoàn hỏa diễm đang bốc cháy.
Nghe thấy có người tiến vào, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư cũng đang nhìn nàng ta.
Tóc nàng ta là màu nâu hiếm thấy, khuôn mặt có ánh sáng giống như bạch ngọc, phủ một tấm lụa mỏng màu hồng.
Khiến người ta chú ý nhất vẫn là cặp mắt đó của nàng ta, tinh thuần tới mức khiến người ta chỉ nhìn một cái là khó có thể quên được.
Ánh mắt nàng ta không có một chút tạp chất nào, lông mi hơi rung rung và nước mắt lấp lánh, tràn ngập vẻ thương hại thánh khiết. Lý Ngư chỉ nhìn một cái liền biết đây tất nhiên chính là Thánh Nữ của Nam Cương.
Mình làm món ăn khai vị, cho nên được các tiểu yêu cẩn thận để cùng với món ăn chính.
- Kẻ tha hương, ngươi cũng bị bắt đến đây à?
Thanh âm của nàng ta cũng giống như ánh mắt của nàng ta, mang theo vẻ từ bi và thương hại vô hạn, giống như sự thống khổ của chúng sinh, nàng ta đều có thể cảm động lây.
Nếu là phàm nhân bình thường, chỉ nhìn Thánh Nữ này một cái đã quy y rồi.
Đáng tiếc, Lý Ngư không phải người bình thường, hắn cười khẽ một tiếng, tìm chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, cười nói:
- Ta không phải bị bắt, ta là tới đi dạo.