Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 192: Thánh anh

Chương Trước Chương Tiếp

Xích Bích vừa hỏi như vậy, đối diện ngược lại không dám lỗ mãng nữa.

Lý Ngư lắc đầu bất đắc dĩ, thế đạo này làm sao vậy, đều con mẹ nó là loại bắt nạt kẻ yếu.

Cho dù là đến Nam Cương vẫn như vậy..

Những người áo đen này khi nhìn Lý Ngư thì hung dữ chết người.

Nhưng Xích Bích vừa đi ra, bọn họ ngược lại nơm nớp sợ hãi, thậm chí có mấy người còn đang run rẩy.

- Người này cũng là bộ dạng trẻ con, chẳng lẽ là thủ hạ của hung thần đó?

Mấy người không thương lượng còn đỡ, vừa thương lượng một cái quả thực là sợ tới mức hồn phi phách tán, đi đường cũng trở nên run rẩy.

Lý Ngư nhìn một cái, thấy bọn họ sợ như vậy, không khỏi nhìn Xích Bích thêm một cái.

Người sau hướng ánh mắt vô tội về phía hắn, ý bảo mình cũng không biết là có chuyện gì.

Lại nhìn những người áo đen đó, thấy bọn họ đã bắt đầu chạy trốn, bọn họ chạy rất chật vật, không hề để ý tới mặt mũi, nói bọn họ sợ tới mức không khống chế được, Lý Ngư cũng không nghi ngờ.

Rốt cuộc là cái gì mà khiến bọn họ sợ thành như vậy?

Lý Ngư nhìn Xích Bích, tuy nói nàng ta là một con quỷ rất thần kỳ, nhưng cũng không đến nỗi dọa cho những người đó sợ tới đái ra quần chứ.

Lý Ngư đã sớm thăm dò qua, tu vi của những người áo đen ở đối diện không thấp, linh lực của bọn họ rất tương tự với đan dược Tả Từ cho mình, tám thành là vu cổ sư.

- Kỳ quái, chẳng lẽ ngươi là khắc tinh của vu sư?

Tiểu nữ quỷ Xích Bích cười khẽ một tiếng, không trả lời.

Khi bọn họ đều đang không hiểu gì, đột nhiên trời đổ mưa to, vừa rồi rõ ràng còn trời trong nắng ấm, Lý Ngư mắng thầm vài câu thời tiết Nam Cương đúng là quái quỷ, đi đến dưới một gốc đại thụ tránh mưa.

Gốc đại thụ này cao hơn mười mét, chung quanh quấn đầy dây leo, khí hậu Nam Cương ẩm ướt, khắp nơi đều là loài dương xỉ rậm rạp, loại thời tiết biến ảo vô thường này ở đây cũng là nhìn quen lắm rồi, vô cùng bình thường.

Lý Ngư vừa xé lá cây to lớn xuống, che mưa cho Đại Tiểu Mộng và Xích Bích, vừa nói:

- Nhìn bộ dạng của những người vừa rồi, nơi này tám thành là có một tồn tại đáng sợ, chúng ta phải cẩn thận một chút.

Con mắt Xích Bích đảo qua một vòng, nói:

- Ngươi nói xem đó là gì?

- Ta làm sao mà biết được.

Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, lấy ra một miếng thịt hươu, vẫn còn rất tươi.

Hắn dùng lửa nướng, Xích Bích nhìn hắn nướng thịt trong mưa, cảm thấy rất thú vị.

Qua một lúc, Lý Ngư đột nhiên tâm sinh cảnh triệu, hắn vội vàng đánh mắt cho Xích Bích, sau đó cánh tay khẽ động, bất động thần sắc kéo Đại Tiểu Mộng ra phía sau mình.

Quả nhiên, một trận tiếng bước chân lén lút truyền đến, nghe động tĩnh ít nhất cũng có mười mấy người.

Lý Ngư cười lạnh một tiếng, tu vi của những kẻ này không cao, nhưng lá gan lại không nhỏ.

Xoạt một tiếng, một cái thòng lọng quăng tới cổ Lý Ngư.

Ngón tay Lý Ngư bấm một cái, hai sợi dây leo bay ra, trói lấy hai tiểu yêu.

Dây leo há miệng nuốt hai tiểu yêu vào, rất nhanh liền biến mất.

Thi thể của bọn chúng đều bị phân giải thành Ngũ hành chi linh, tán vào trong thiên địa sông hồ, là bị diệt sát một cách triệt để nhất.

Đây là chỗ đáng sợ của Thái Bình Đạo.

Tiểu yêu khác thấy không ổn muốn chạy trốn, đột nhiên chân ở trên mặt đất không thể di động được, bùn đất mà bọn chúng đang giẫm lên biến thành đầm lầy tơi xốp.

Hơn mười tiểu yêu tay chân bị dây leo trói lại, thân thể chậm rãi trầm xuống, sắc mặt thất kinh.

Lý Ngư đảo mắt nhìn, xóa bỏ mười mấy tiểu yêu, lập tức túm đồ đệ muốn chạy.

Nơi này đã có một tồn tại rất đáng sợ như vậy, những tiểu yêu này tám thành là thủ hạ của hắn.

Tuy mình có thể giết những con nhỏ này, nhưng chưa chắc có thể đánh lại con to đó, không thừa cơ chạy thoát thân thì sợ là không có cơ hội.

- Còn muốn chạy à?

Một thanh âm non nớt truyền đến, thanh âm này giống như trẻ con, nhưng lại ẩn chứa hung uy ngập trời, khiến người ta sau khi nghe xong thì không rét mà run.

Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, ở trong không trung, có một tiểu hài nhi.

Thân thể của hắn giống như trẻ con, mặt như thoa phấn, môi như bôi son, chỉ ở bên hông buộc một cái váy màu đỏ che chỗ kín. Trong tay cầm một cây thương ba mũi hai mặt, đầu thương bốc ra hỏa quang.

Đỉnh đầu có ba cái sừng, nhất là cái ở giữa, hỏa quang vấn vít. Mà trong miệng mũi hắn thỉnh thoảng lại có khói lửa bốc ra.

Hỏa linh chi lực mạnh quá!

Lý Ngư dám thề, đây là Hỏa linh chi lực mạnh nhất hắn từng thấy.

Long Nữ Ngao Liệt là người luyện thành Liệt Hỏa Quyết, nhưng so với đứa trẻ con trước mắt, chênh lệch thực sự là quá lớn.

- Đại vương, bọn họ giết mười tám người của chúng ta.

- Ngươi là ai?

Xích Bích có chút nghi hoặc, tựa hồ là nhớ lại gì đó.

- Lớn mật! Đây là Thánh Anh Đại Vương của chúng ta, còn không quỳ xuống chờ xử trí!

Thánh Anh Đại Vương, đó không phải là Hồng Hài Nhi à, Lý Ngư thầm kêu khổ, sao lại chọc tới hung thần này.

Hồng Hài Nhi chính là gốc rạ cứng, Quan Âm hàng phục Tôn Hầu Tử chỉ dùng một cái kim cô, thu phục Hồng Hài Nhi lại liên tục dùng năm cái.

Hồng Hài Nhi nhìn Xích Bích, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lộ ra thần sắc ngạc nhiên, cười nói:

- Thì ra là ngươi, ngươi là bằng hữu của cha ta, vậy là trưởng bối của ta, ta không thể ăn ngươi. Ngươi đi đi, người này thì ở lại.

Hắn chỉ vào Lý Ngư, hiển nhiên là cảm thấy Lý Ngư giết mười mấy thủ hạ của hắn, phải bị trừng phạt.

Xích Bích nghiêng đầu, hỏi:

- Ngươi bắt hắn làm gì?

- Ta nghe người ta nói, Thánh Nữ của Nam Cương Vu Tông là thân chân linh dục tú, sau khi ăn vào thì đại bổ! Thế là ta liền chiếm thánh địa của bọn họ, xông vào cấm khu của bọn họ, bắt Thánh Nữ của bọn họ, đang muốn mở tiệc chiêu đãi bạn tốt chung quanh, cùng ăn Thánh Nữ. Nếu Quỷ cô cô muốn ăn, cũng có thể ở lại, nhân loại này chính là món khai vị.

Vu sư Nam Cương là tồn tại khiến Tả Từ, Lâm Linh Tố nói tới cũng phải đau đầu không thôi, không ngờ lại bị đứa bé này bắt nạt thành như vậy.

Lý Ngư cuối cùng cũng hiểu đám người vừa rồi vì sao lại sợ, bọn họ nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Xích Bích, còn tưởng rằng là thủ hạ của Hồng Hài Nhi.

- Người này rất tốt, ngươi có thể không ăn hắn được không?

- Không được, hắn giết nhiều thủ hạ của ta như vậy, ta phải ăn hắn.

Tên này người thì không lớn, nhưng yêu tính tàn nhẫn, đúng là hiếm thấy.

Lý Ngư đánh mắt ra hiệu, thông qua mật âm, bảo Xích Bích cứ đáp ứng, trước tiên giữ được bản thân Xích Bích và hai đồ đệ của Lý Ngư rồi nghĩ đối sách.

Xích Bích đành phải đáp ứng, cười nói:

- Thịt người thì ta không ăn đâu, có thể thay ta hỏi thăm phụ thân ngươi không.

Tuy nàng ta vẫn chưa nhớ ra, nhưng đứa bé này nói mình quen cha hắn, vậy khẳng định là không sai được, hai người lần đầu tiên gặp mặt, hắn không cần thiết phải nói dối.

- Ngươi muốn bắt ta, cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.

Lý Ngư tràn đầy tự tin, ngón tay khẽ động, muốn lưu lại một phân thân, sau đó tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám.

Sau một đạo bạch quang, Hồng Hài Nhi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cánh tay dài ra gấp trăm lần, lôi bản thể của Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám ra.

Lý Ngư đã đi vào một nửa, hắn không ngờ Hồng Hài Nhi lại lợi hại như vậy, lần này thật sự sợ rồi.

Hồng Hài Nhi ném hắn xuống đất, quát:

- Các con, mang về rửa ráy cho ta, đêm nay nấu ăn.

Lý Ngư đau tới nhe răng, biết lần này là trốn không thoát rồi, không bằng cứ tới động phủ của hắn rồi nghĩ biện pháp.

Hắn thầm ra hiệu cho Xích Bích đi mau, nếu chỉ còn lại mỗi mình, muốn chạy trốn ít nhiều cũng đơn giản hơn một chút. Mang theo Đại Tiểu Mộng và Xích Bích, muốn trốn cũng khó khăn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)