Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 191: Xích bích

Chương Trước Chương Tiếp

Càng đi về phía nam, xuân ý lại càng dày đặc.

Lý Ngư dẫn theo ba tiểu bất điểm, tới trấn nhỏ ở tây nam Ngô Quốc, bên bờ sông có nữ tử đang giặt quần áo.

Bọn họ cười đùa nói chuyện phiếm với nhau, trên mặt tràn đầy nụ cười, làn da trắng nõn dính bọt nước.

Ở cạnh bờ sông, vốc nước rửa mặt, Lý Ngư phát hiện nước vẫn rất lạnh.

Hắn giương mắt nhìn lên, tâm tình sung sướng, có lẽ năm đó, Phạm Lãi chính là ở đây tìm thấy Tây Thi.

Chú ý thấy ánh mắt của thiếu niên xa lạ, có cô nương lớn mật, đã bắt đầu khiêu khích nhìn lại hắn, còn có rất nhiều người chải tóc, thẹn thùng cúi đầu xuống, dùng gậy giặt đập quần áo đã được tẩy tới trắng bệch.

- Ê, vì sao các ngươi phải uống nước như vậy?

Lý Ngư quay đầu nhìn một cái, thấy hai đồ đệ của mình đang nhoài người trên mặt nước, nhẹ nhàng hút nước.

Tiểu nữ quỷ ngồi xổm bên cạnh chúng, tò mò hỏi.

Lý Ngư ở trên một gốc cây bầu bên bờ sông, hái hai quả bầu xuống, múc chút nước sông vào, vừa thử một lần quả nhiên là tiện hơn dùng miệng để uống.

- Sau này dùng cái này để uống nước.

Đại Mộng tò mò nhận quả bầu, học theo bộ dạng của Lý Ngư, múc chút nước trong sông, dưới một lần thử quả nhiên uống tiện hơn dùng miệng.

- Vâng, sư phó.

Tiểu Mộng gật đầu.

Hai Thực Mộng Thú, múc hai gáo nước, để vào trong bọc đồ của mình.

Dùng gậy nhỏ gánh đồ không có gì không tốt, chỉ là nhìn có chút giống với xin cơm.

Lý Ngư thở dài, tuy đồ đệ mà mình thu nhận đều có chỗ tốt, nhưng có một điểm giống nhau, chính là đều không quá bình thường.

Chính Kinh Môn sắp thành trung tâm nghiên cứu yêu tinh và nhân loại không bình thường rồi.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt tiểu nữ quỷ, giống như trong suốt, Lý Ngư tò mò hỏi:

- Ngươi không sợ ánh sáng à?

Lý Ngư gật đầu, không nói gì, quỷ bình thường là sợ ánh sáng, bởi vì bọn họ là một đoàn hồn phách, không chịu nổi sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời.

Nhưng cũng có rất nhiều quỷ lại không sợ, loại này hoặc là oán khí quá nặng, căn bản không bận tâm tới tổn hại mà mình phải chịu, hoặc là có một số cơ duyên.

- Ê, đi thôi chứ?

Lý Ngư gật đầu, hai ngày sau, một người một quỷ hai yêu, cuối cùng đã ra khỏi địa giới Đông Ngô.

Suối nước trong núi tụ thành một con sông nhỏ ở chân núi, theo thế núi dần bằng phẳng, mặt sông càng lúc càng rộng lớn.

- Đây là sông gì?

Lý Ngư lấy ra sổ nhỏ, nhìn nhìn, bên trên đánh dấu mình đã vào địa giới Thục Quốc.

Hắn đột nhiên nhớ lại, khi Khương Duy tìm mình, tay cầm một cái la bàn là có thể biết được vị trí của mình.

Gia Cát Lượng đã tính ra mình là người xuyên qua, tuy có thể hắn không hiểu nhận cái gì gọi là người xuyên qua.

Như vậy tiến vào Thục Quốc, liệu bọn họ có tìm được mình không?

Lý Ngư có sổ nhỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí của sát tinh, suy bụng ta ra bụng người, Thục Quốc bất kể là ai, cầm la bàn của Khương Duy, đều có thể dễ dàng tìm thấy mình.

Nghĩ đến đây, Lý Ngư có chút bất đắc dĩ, thở dài.

Hắn không muốn tự nhiên đâm ngang, tốt nhất là lặng lẽ vào thôn. Trừ khi là Khương Duy đến tự ôn chuyện thì còn được, Khương Duy cũng là một người mà Lý Ngư khá là yêu quý trong những người đã từng gặp ở lục triều.

Nhưng với tính cách của Khương Duy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lại chức trách của mình mà tới đây ôn chuyện.

Lén lút đến Nam Cương nghĩ biện pháp cởi bỏ nguyền rủa, sau đó lấy được Liệt Hỏa Quyết, trở lại Chính Kinh Môn, sống những ngày tiêu dao khoái hoạt mới là điều hắn muốn.

Lý Ngư đánh mấy đạo Khinh Thân Phù lên trên người mình, ban ngày đi đường buổi tối ngự không.

Tuy nói đường Thục khó đi, nhưng cũng đó lợi ở điểm này, hắn chuyên chọn núi sâu rừng già không người mà đi, cũng không gặp phải phiền phức gì.

Trước kia, nơi nhiều người mới có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn, nhưng theo tu vi càng lúc càng cao, Lý Ngư càng cảm thấy, người càng ít càng an toàn.

Hắn cũng càng lúc càng lý giải, vì sao có rất nhiều người, nguyện ý trốn tới núi sâu rừng già khổ tu.

Dã thú, xà trùng, thậm chí là yêu quái, quỷ hồn, đều không đáng sợ bằng con người.

Đi không đến hai ngày, đã tiến vào trong dãy núi liên miên của Tây Thục.

Đường Thục khó đi hơn lên trời.

những sơn mạch vắng vết chân người như vậy, tất nhiên cũng ấp ủ vô số linh thú và tiên thảo.

Cho nên trong dãy núi ở Tây Thục, có rất nhiều cao nhân ẩn thân, thậm chí cũng có rất nhiều môn phái ẩn tàng trong núi.

Lý Ngư chuyên chọn nơi không người, ngự không mà đi, lén lút tránh xa quốc nội Tây Thục.

Gia Cát Lượng đã phát hiện ra sự kỳ quái của mình, chỉ sợ lại bị hắn bắt tới nghiên cứu, khi đó đúng là khóc không ra nước mắt.

Tuy là lướt đi trên trời, nhưng Lý Ngư vẫn không nhịn được mà khen ngợi một tiếng,

- Sông núi đẹp quá.

- Hình như ta đã tới rồi.

Tiểu nữ quỷ nghiêng đầu, thở dài nói:

- Nhưng không nhớ ra.

Lý Ngư lập tức nổi lên hứng thú, nữ quỷ này rốt cuộc là chuyển thế hay là bị thương mà quên mất chuyện trước kia.

- Ngươi còn nhớ tên của ngươi không?

- Tên á?

Tiểu nữ quỷ trầm tư một lúc, nói:

- Quên mất rồi, có điều cái thứ tên này, chắc là không có tác dụng gì, đặt lại là được.

- Tự ngươi đặt hay là ta đặt?

Lý Ngư nóng lòng muốn thử.

- Trước kia hình như ta có đặt tên cho một người rồi, rất là uy phong.

- Thế là gì?

- Quên rồi.

Lý Ngư bĩu môi,

- Ngươi tên là Vong Vong (quên quên) đi cho xong.

Không biết nàng ta đặt tên gì cho người khác, nhìn bộ dạng này của nàng ta, lại có thể nhớ mãi không quên.

Ngay cả bản thân cũng quên, không ngờ còn nhớ từng đặt tên cho người khác.

- Vong Vong? Ẳng ẳng... Người không biết còn tưởng là chó.

Tiểu nữ quỷ tung người nhảy lên, cưỡi trên vai Lý Ngư, thân thể của nàng ta đột nhiên biến thành rất nhỏ,

- Ta là thức tỉnh ở Xích Bích, cứ gọi Xích Bích được rồi.

- Xích Bích?

Lý Ngư đọc lại một lần, cười nói:

- Tên rất hay! Tích niên tiên tử trích hoàng châu, Xích Bích cơ đầu hãn mạn du. Kim cổ hưng vong chân quá ảnh, càn khôn phủ ngưỡng nhất hư chu.

Hai người nói chêm chọc cười, Xích Bích ở trên đầu vai Lý Ngư, la lớn:

- Ơ, phía dưới có một con sông máu.

Lý Ngư không nhịn được cúi đầu nhìn, không kìm được mà ưỡn thẳng người, bị cảnh sắc trước mắt khiến cho rung động.

Đây quả nhiên là một con sông đỏ như máu, nhìn qua vô cùng ghê người, hắn chậm rãi khống chế phác đao dưới chân, hạ xuống mặt đất.

Rất nhanh Lý Ngư liền phát hiện, màu máu này cũng không phải tới từ nước sông, mà đến từ đáy sông và nham thạch ở hai bờ sông.

Những hòn đá đó không biết có nguyên tố gì, trình hiện ra màu đỏ thẫm, trải khắp cả con sông, nhìn một cái lại không thấy điểm cuối. Nước sông trong suốt bị nham thạch ánh vào, sắc thái lập tức biến thành quỷ dị.

- Sắp tới chỗ Long Nữ nói rồi, quả nhiên không hổ là thánh địa của Vu Tông.

Lý Ngư ở bờ sông, tìm một số củi khô, làm một cái bè đơn giản.

Hắn đứng trên bè, thuận sông mà xuống, tiết kiệm được không ít sức lực, lại không rêu rao như ngự không mà đi.

- Sao ngươi không bay?

Tiểu nữ quỷ bực mình hỏi.

- Ha ha.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi thì biết cái gì, nơi này là trọng địa Nam Cương, ở đây toàn là cao thủ vu độc, cẩn thận thì không có sai lầm lớn.

- Ngươi nhát thế.

Tiểu nữ quỷ Xích Bích cười hì hì nói.

- Các ngươi là ai!

Một đạo khẩu âm kỳ quái truyền đến, khiến Lý Ngư giật nảy mình.

Thanh âm hùng hồn nối liền không dứt ở trên sơn cốc hai bên bờ sông, Lý Ngư rùng mình, đứng dậy nhìn về phía bên bờ, chỉ thấy trên bờ có bốn năm người đứng trên đá đỏ, những người đó chiều cao không đồng nhất, hình dung thô kệch.

Bọn họ mặc áo choàng màu đen, bao phủ đại bộ phận thân thể, áo choàng màu đen rách tung toé, nhìn qua thì vô cùng tả tơi nhếch nhác.

Lý Ngư ôm ý đồ muốn lặng lẽ phát đại tài, cười ha ha chuẩn bị chào hỏi, đáng tiếc hắn còn chưa kịp nói ra miệng, Xích Bích đã giành trước.

- Chúng ta là ai mắc mớ gì đến các ngươi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)