Nước sông mênh mông, một mũi chân điểm lên mặt nước, tạo ra gợn sóng nhè nhẹ.
Bầu trời rải xuống ánh sáng xanh, mặt nước phản chiếu một phương hạo nguyệt, thỉnh thoảng lại có cá nhảy ra khỏi mặt nước.
Lý Ngư bước chậm trên mặt nước, hơi nước quấn lấy cổ chân hắn, từng bọt nước giống như tinh linh đang khiêu vũ.
Quá trình trị hàn độc cho Điêu Thuyền, khiến hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nước lửa giao hòa, nước và lửa trước giờ là không thể tương dung.
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, sau khi từ trong thành Kiến Nghiệp đi ra, để tránh bị Chu Du tóm được, Lý Ngư ngự không mà đi, bay về phía tây mấy trăm dặm.
Tuy hắn vẫn chưa định trực tiếp tiến vào Nam Cương, nhưng cũng đang có ý định đi về hướng nam, từ Đông Ngô trực tiếp đi về phía nam là Bách Việt, Lý Ngư tính toán một chút, hay là cứ đi về hướng tây thì tốt hơn.
Sau khi hạ xuống đất, Lý Ngư lâm vào trong cảm ngộ.
Hắn chọn một bờ sông ở ngoại ô, khi nửa đêm không người, lẳng lặng cảm nhận.
Nam Quốc xuân sớm, nhưng đêm khuya vẫn rét lạnh, bách thú ẩn núp, trong rừng vô cùng yên tĩnh.
Đại Tiểu Mộng ngồi ở bờ sông, nhìn sư phó của chúng, ánh mắt ngơ ngác.
Lý Ngư thậm chí có thể nghe thấy, trong kinh mạch của mình có động tĩnh hữu lực.
Thiên địa ngũ hành, sông nước nhật nguyệt, chiếu lên khí hải kinh mạch của cơ thể người, mỗi người đều là một phương tiểu thiên địa.
Huyết nhục, xương cốt, linh trí...sự tinh diệu của thân thể bất kỳ một sinh linh nào đều không kém gì vũ trụ tuần hoàn.
Linh đài của hắn thanh minh, linh lực chậm rãi chảy trong cơ thể, cảm giác này tuyệt vời không nói nên lời.
Hắn cẩn thận nhớ lại hàn độc trong cơ thể Điêu Thuyền, ngón tay khẽ động, bên cạnh đột nhiên hàn ý mãnh liệt, không khí giống như kết ra tầng tầng huyền băng, dưới chân ngưng ra hoa sương, mỗi khi đi một bước sẽ đóng băng một dấu chân trên mặt nước.
Thì ra là thế.
Những dấu chân này tỏa ra khí lạnh màu trắng, giống như băng cứng, vạn năm căn bản không nhìn thấy một dấu hiệu tan ra.
Thông qua loại thủ đoạn này, rót hàn độc vào trong thân thể người, ngay cả lục địa thần tiên cũng không giải được.
Một tay Lý Ngư chỉ lên trời, mở miệng nói:
- Hỏa!
Trên ngón tay hắn, dâng lên một quả cầu lửa, bao bọc ở trong nước, bùm một tiếng, tán thành vô số quả cầu nhỏ được nước bao bọc, rơi xuống trên dấu chân của hắn, những băng này lập tức tan ra.
Lý Ngư thu hồi công pháp, trở lại bên bờ, một chiêu này tương tự với Sinh Tử Phù của Đồng Mỗ, có thể nắm giữ một người trong lòng bàn tay.
Sau khi đánh vào hàn độc cho hắn, cứ cách một đoạn thời gian, lại cho hắn một bọt nước dùng để chữa thương, bất kể là ác nhân gì, đảm bảo hắn sẽ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Điêu Thuyền bị người ta gieo hàn độc này... Chẳng lẽ...
Lý Ngư lắc đầu, thầm nghĩ việc này, mình đừng tùy tiện nhúng tay vào là tốt hơn.
Hắn đi đến dưới một gốc đại thụ, vươn tay tung ra hai sợi dây leo, trải thành một tấm lưới, Lý Ngư đốt một đống lửa trại trên mặt đất, sau đó nhảy lên "Trên giường", chuẩn bị ở đây nghỉ ngơi một đêm.
- Hai người các ngươi canh giữ ở đây, đừng chạy loạn.
Thực Mộng Thú là khôngbiết ngủ, Lý Ngư sợ bọn chúng chạy loạn, đi hái trái cây, bị người ta bắt đi.
Thậm chí đụng phải dã thú, hai đứa đều có thể nguy hiểm, bởi vì nhục thân của chúng đúng là quá yếu.
Đại Tiểu Mộng gật đầu, ở dưới tàng cây dựa lưng vào đại thụ, ngồi xuống.
Lý Ngư gật đầu, mấy ngày ngự không, khiến hắn có chút mệt mỏi, cuối cùng thì ngáy o o.
Hắn đang ngủ say, đột nhiên bên tai truyền đến một chuỗi tiếng chuông, tiếng chuông này mang theo vận luật kỳ lạ, giống như đến từ dị giới dưới Cửu U.
Lý Ngư mở bứng mắt, chỉ thấy trước mắt một hồn phách phiêu đãng, đang tới gần thân thể của Lý Ngư.
Lý Ngư mỉm cười một tiếng,
- Lão huynh, ta biết thân thể ấm áp của mình rất có sức hấp dẫn đối với ngươi, nhưng dương khí này ngươi không hút được đâu.
Sau khi nói xong, Lý Ngư tính siêu độ hắn, nơi như vậy đều sẽ có vong hồn, chắc là bị người ta làm hại.
Lúc này, trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo một thanh âm mềm mại cười nói:
- Vì sao của ngươi không hút được, ta không tin.
Trong tiếng cười khẽ, một thiếu nữ từ trong rừng cây đối diện đi ra, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ, thanh âm của nàng ta thanh lệ, từng câu từng chữ đều giống như hạt châu trong suốt nhảy giữa đầu lưỡi và răng, ôn nhu êm tai không nói nên lời.
Nếu không phải nơi này là vùng hoang vu, Lý Ngư cũng hoài nghi, đây là một tiểu nha đầu nhà bên ai gặp cũng yêu.
Cách ăn mặc của nàng ta cũng giống như thiếu nữ nhà bên, khuôn mặt mượt mà như châu như ngọc, dáng người yểu điệu động lòng người.
Khóe môi nàng ta mang theo nụ cười, ngũ quan vô cùng tinh xảo, một đường lả lướt đi tới, giống như ly ngọc hoa bông đi trong đêm, phong tư lay động.
- Ngươi đang dưỡng quỷ hại người à?
Thân là một đạo sĩ xuất thân phương sĩ, Lý Ngư là căm thù chuyện này đến tận xương tủy, hơn nữa nếu đúng là như vậy, Lý Ngư hắn chính là khắc tinh của tiểu cô nương này rồi.
Không ai có thể điều khiển quỷ tới hại mình, Lý Ngư có sự tự tin này.
Vong hồn hắn đã siêu độ, không một vạn thì cũng phải tám ngàn.
- Người ta chính là quỷ, sao lại dưỡng quỷ?
Trong mắt Lý Ngư chợt lóe tinh quang, khi lại nhìn về phía nữ hài này, quả nhiên thân thể nàng ta là hư ảo.
Nàng ta là một đoàn hồn phách trong suốt, Lý Ngư mỉm cười một tiếng, ngồi dậy, nói:
- Dã quỷ khó làm, ta giúp ngươi sớm ngày chuyển thế.
- Tốt.
Tiểu cô nương không quá sợ hắn, ngồi trên gốc cây, ngón tay Lý Ngư khẽ động, cuối cùng lẩm bẩm đọc:
- Thái thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn, tất cả quỷ mị, tứ sinh triêm ân, tật!
Vừa dứt lời, mấy dã quỷ chung quanh đều lộ ra thần sắc vui mừng, ngửa mặt lên trời, dang hai tay, nhắm hai mắt, chậm rãi biến mất.
Mi tâm Lý Ngư nhíu lại, bởi vì hắn nhìn thấy tiểu cô nương không hề động đậy, thậm chí còn nâng má, tò mò nhìn mình.
Lý Ngư không tin tà, bất kể lúc sinh tiền ngươi là nhân vật lợi hại gì, đã thành quỷ hồn thì đều là hồn thể giống nhau.
Phương thuật của mình, sao có thể không siêu độ được, chẳng lẽ nàng ta là quỷ đã nhảy ra khỏi tam giới ngũ hành?
Nhưng nếu thật sự đã nhảy ra khỏi tam giới ngũ hành, sao lại trở thành quỷ được?
Ngón tay hắn khẽ động, Cứu Khổ Vãng Sinh Thần Chú không siêu độ được, vậy chỉ có thể dùng Tịnh Thiên Địa Chú.
- Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh!
Sau một đạo bạch quang, tiểu cô nương vẫn không nhúc nhích, chỉ chớp chớp mắt.
Lý Ngư từ trên võng nhảy xuống, đi một vòng quanh nữ hài.
- Ngươi làm gì thế, người ta bị ngươi khiến cho chóng mặt rồi.
Tiểu cô nương theo ánh mắt hắn, thân thể tự xoay theo.
- Kỳ quái, ngươi là quỷ gì, sao lại khó siêu độ như vậy?
Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc, nói:
- Ta cũng không nhớ rõ, chỉ có đôi khi mơ hồ nhớ tới có một luồng lôi điện to như vầy bổ vào trên người ta. Bọn họ đánh ta, mắng ta, bóc da của ta, đánh gãy xương của ta, chém đứt đầu của ta.
Lý Ngư nuốt một ngụm nước miếng, lôi điện mà nàng ta ra dấu, còn to hơn chân mình.
Đây là nhân vật lợi hại gì, khi chịu hình, không ngờ có cả lôi điện còn kinh hơn thiên kiếp.
Mỹ Hầu Vương đại náo thiên cung cũng là đãi ngộ này à?
Chẳng lẽ nàng ta là hầu tử?
- Ha ha, thì ra là tiền bối lợi hại, tại hạ Lý Ngư, là sư điệt của Thần Tiêu Cung Thông Đạt Chân Nhân Lâm Linh Tố, bạn tốt của Thiên Trụ Sơn Ô Giác Tiên Sinh Tả Từ, được Hoàng đế Đại Tống sắc lệnh Chính Kinh Đạo Nhân.
Lý Ngư sợ tiểu nữ quỷ này bạo khởi đả thương người, trước tiên nói hậu trường của mình cứng rắn một chút.
Tiểu cô nương duỗi lưng, nói:
- Ngươi đã không siêu độ được người ta, thật nhàm chán quá.
Lý Ngư vừa rồi nói có chút rất kiêu căng, hắn tự nhận là không có quỷ nào mà hắn không đối phó được, còn tưởng rằng siêu độ nàng ta là dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại đụng phải gốc rạ cứng.
- Tiền bối nói đùa rồi, nơi này rốt cuộc là đâu, sao lại có nhiều quỷ như vậy?
- Ngươi mới thấy có mấy chục thôi, ở dưới đáy nước còn có hơn mười vạn.
Tiểu cô nương chỉ chỉ ra xa xa, nói:
- Ở đó không phải có bia đá sao.
Lý Ngư vội vàng đi tới, vươn tay ra phẩy bụi đất, phía dưới có một tấm bia đá không trọn vẹn.
Bên trên vết máu loang lổ, mơ hồ có thể thấy được hai chữ: Xích Bích.
Chẳng trách...
Nơi này đã chết hơn mười vạn người, hơn nữa đều là dã quỷ chết nơi tha hương.
Quỷ khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ lại dưỡng ra một Quỷ Vương?
Lý Ngư rụt rè liếc tiểu cô nương một cái, phát hiện nàng ta không phải quá hung tàn, cũng không thể hiện ra bao nhiêu pháp lực.
Cho tới hiện tại, bản sự duy nhất nàng ta thể hiện ra, chính là không thể bị siêu độ mà thôi.
- Ngươi còn nhớ là người nào đánh ngươi không?
Lý Ngư rụt rè hỏi.
- Quên rồi, không nhớ được.
Lý Ngư cười ha ha nói:
- Tiền bối, vậy ta không quấy rầy nữa.
- Ngươi có thể siêu độ vong hồn, vì sao không giúp bọn họ?
Lý Ngư vừa định chuồn, quay đầu nói:
- Bọn họ?
Tiểu cô nương chu chu miệng, nói:
- Không phải ta đã nói rồi à, dưới nước ý.
Lý Ngư phóng ra một đạo thần thức, phát hiện dưới đáy nước có xích sắt khắc minh văn, khóa vô số cô hồn dã quỷ lại.
Trận Xích Bích, Tào quân đều đến từ tha hương, bị chết cháy, chết chìm trong đầm nước Nam Quốc.
Không ngờ lại có người thất đức như vậy, khóa hồn phách của bọn họ lại, Lý Ngư gật đầu, nói:
- Là nên như vậy.
Hắn đi một vòng, thân thể chậm rãi lên đến trên mặt sông.
Tiểu cô nương trợn tròn mắt nhìn hắn, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Trong lòng Lý Ngư thầm đọc chú ngữ, xích sắt cái chêm, chậm rãi bị rút ra từ đáy nước, thuận theo dòng sông trôi đi.
Vô số quỷ hồn tru lên đi ra, bọn họ quay chung quanh Lý Ngư, âm khí mấy chục năm đã tra tấn những quỷ hồn này đến điên rồi.
Dương khí trên người Lý Ngư, giống như đèn sáng, trong bóng đêm có sức hấp dẫn trí mạng đối với những quỷ hồn này, bọn họ điên cuồng lao về phía Lý Ngư.
Ở trên người Lý Ngư, hiện ra từng tấm phù triện, đều là chú ngữ siêu độ.
Từng đạo hồn phách hóa thành bạch quang xộc thẳng lên trời.
Chung quanh Lý Ngư sáng như ban ngày, miệng hắn lẩm bẩm, bàn tay không ngừng bấm ấn.
Vầng sáng bao phủ Lý Ngư, lúc này trên mặt hắn mang theo vầng sáng, thần thánh lẫm liệt không thể xâm phạm.
Quá trình này kéo dài bảy ngày bảy đêm, bởi vì là vùng hoang vu dã ngoại, cho nên không ai phát hiện.
Đợi cho tới bảy ngày sau, Lý Ngư mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một sơn động.
- Ngươi tỉnh rồi à?
Lý Ngư nghi hoặc nói:
- Sao ta lại ở đây? Đồ đệ của ta đâu?
Tiểu cô nương cười nói:
- Ngươi mệt tới ngất đi, đồ đệ của ngươi chính là hai đứa chúng à, không phải là ở ngay bên cạnh ngươi sao.
Lúc này Lý Ngư mới thấy Đại Tiểu Mộng, cảm giác tồn tại của chúng quá thấp, tuy an vị ở bên cạnh mình, không ngờ lại không phát hiện ra.
- Sư. . . Sư phó, ngươi không sao chứ?
Lý Ngư cười cười,
- Không sao.
- Ngươi có rất nhiều ác mộng, đều là đánh giặc và người chết.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Thật không, sao ta không biết.
- Ác mộng của ngươi bị nó ăn, nôn rất lâu.
Tiểu cô nương cười hì hì nói.
Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, lấy ra một cái hồ lô lớn, đổ ra mấy viên đan dược, ném vào trong miệng. Sau đó lại đổ hai viên, cho Đại Tiểu Mộng mỗi đứa ăn một viên.
Hai Thực Mộng Thú dùng hai tay cầm đan dược, ở bên cạnh há cái miệng nhỏ chậm rãi cắn ăn.
Hắn chỉ nhớ rõ, sau khi mình siêu độ vong hồn Xích Bích, cả người vô cùng thoải mái, nhưng có thể là cũng dùng hết chân lực.
Tiểu nữ quỷ nhìn hắn, hỏi:
- Các ngươi ăn cái gì vậy?
- Cái này á?
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi không thể ăn được, đây là linh lực đan, ngươi ăn cũng vô dụng.
- Thật nhỏ mọn!
Lý Ngư cười ha ha, nói:
- Ngươi ăn vào thực sự là vô dụng mà, không tin ngươi nếm thử đi.
Lý Ngư đưa hồ lô qua, tiểu cô nương đổ vào lòng bàn tay, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó ăn một viên.
- Ta hình như đã nếm qua rồi, có điều lợi hại hơn của ngươi.
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra thần sắc mê man, nhíu mày nói.
Lý Ngư cũng rất tự phụ với kỹ thuật luyện đan của mình, nghe vậy liền cười nói:
- Lợi hại hơn ta? Vậy chắc ngươi nhớ nhầm rồi.
Hắn siêu độ nhiều vong hồn như vậy, công đức tín lực trong cơ thể lại gia tăng rất nhiều.
Cỗ chân khí trong khí hải đó đã tương xứng với kinh mạch của ngũ hành linh lực.
Xem ra vẫn là cách này nhanh nhất, trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, nếu thật sự không gom đủ được năm quyển Thái Bình Kinh, mình cũng có một đường lui.
- Ta thực sự đã nếm qua rồi, rất nhiều tiên đan.
Tiểu cô nương vừa nói liền có chút đau đầu, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Lý Ngư thừa cơ đánh một đạo Thủy linh chi lực vào thân thể nàng ta, phát hiện nàng ta không ngờ có kinh mạch và khí hải hoàn chỉnh.
Cái này đúng là kỳ quái, chẳng trách lại không thể siêu độ, chẳng lẽ nàng ta là thật sự tu ra khí hải luân đài của mình.
Nếu nàng ta là quỷ, vậy nhất định là Quỷ Vương.
Lý Ngư làm tu sĩ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải loại tình huống này.
Hắn giúp tiểu cô nương củng cố kinh mạch, thần sắc thống khổ trên mặt của nàng ta chậm rãi rút đi.
- Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.
Tiểu cô nương gật đầu, lại ăn một viên linh khí đan.
Lý Ngư vỗ vỗ mông, nói:
- Siêu độ vong hồn xong rồi, ta cũng nên đi thôi.
- Ngươi muốn đi đâu?
- Không biết, đi về hướng nam.
Tiểu cô nương do dự một chút, nói:
- Vậy ngươi mang ta theo với, chúng ta cùng đi.
- Ngươi cũng muốn đi à?
- Ngươi siêu độ vong hồn, ta ở lại đây cũng vô dụng.
Tiểu cô nương nói:
- Ta là dựa vào những vong hồn đó để tu luyện.
- Vậy ngươi còn bảo ta siêu độ làm gì?
Lý Ngư có chút không tin lắm.
Tiểu cô nương xòe tay nói:
- Biết sao được, bọn họ quá đáng thương.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, đột nhiên nhớ tới lời nói của Trương Thừa Phong, chí chân chí thiện?
Hắn thử một chút, đáng tiếc. . .
Tuy tiểu nữ quỷ này có khí hải luân đài, nhưng nàng ta không có Ngũ Hành Tuệ Căn, một cái cũng không có.
- Ta muốn đi Nam Cương, rất nguy hiểm, ngươi cũng muốn đi ư?
Tiểu cô nương cười bảo:
- Vậy ngươi nghĩ xem ta có gì mà phải sợ.
Lý Ngư á khẩu không nói được gì, quả thật... Nàng ta là một con quỷ, nhưng nàng ta lại không thể bị siêu độ, vậy nàng ta chính là vô địch.
Quỷ Miễn dịch với quỷ, Lý Ngư không nghĩ ra còn gì có thể đối phó được nàng ta.