Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 189: Chiến trường

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư thở phào một hơi, mệt tới cả người toàn là mồ hôi, chống lên bàn nhỏ trước người.

Sau lưng hắn, tiểu nha hoàn của Điêu Thuyền không ngừng quạt.

Điêu Thuyền thổ nạp một lúc, cảm kích đứng dậy, thướt tha vái một cái,

- Đa tạ tiểu đạo trưởng, đã giải bệnh ác mười mấy năm cho nô gia.

Lý Ngư ha ha ha ha,

- Cầm đồ của người ta thì phải làm thôi, phu nhân muốn cám ơn thì hãy cám ơn Tả Từ tiền bối là được.

- Tiểu hữu, ngươi bọc hỏa linh ở trong thủy linh, một chiêu này thực sự rất xuất sắc! Nếu không phải sự nắm giữ đối với ngũ hành đã đạt tới hóa cảnh, tuyệt đối khó có thể sử ra thủ đoạn bực này! Một chiêu này cũng là Thái Bình Kinh à, sao trước kia chưa từng thấy, tên là gì thế?

- Đây là ta tự nghĩ ra, ta đặt tên cho nó là Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.

- Cái này tên nghe tục khí quá.

Tiểu nha hoàn nói.

- Không được vô lễ!

Điêu Thuyền cười nói:

- Nô gia quản giáo không nghiêm, khiến tiểu đạo trưởng chê cười rồi.

Lý Ngư cười cười lắc đầu, hắn không quá không để ý tới cái này.

- Thủ pháp của Tiểu đạo trưởng tinh thuần như vậy, chỉ sợ trong lục triều đã được tính là danh y số một.

Lý Ngư cười nói:

- Cái này thì quả thật là không dám nhận, nghe nói Hoa Đà tiên sinh cũng đang ở Đông Ngô, phu nhân chưa cầu y à?

Tả Từ cười nói:

- Hoa Đà không trị được, ta mời hắn tới rồi. Hắn am hiểu nhất là dụng độc, chứ không phải là dụng dược.

Những lời này Lý Ngư có đánh chết cũng không tin, chắc là năm xưa Tả Từ từng đắc tội với Hoa Đà, người ta không chịu giúp hắn.

- Tử nhi, đi phân phó hậu trù chuẩn bị rượu và thức ăn, chiêu đãi tiểu đạo trưởng.

Lý Ngư đứng dậy, chân khí của hắn đã khôi phục gần hết, xua tay nói:

- Cái này thì không cần, Đông Ngô này, nhất là Kiến Nghiệp, ta một khoảnh khắc cũng không muốn ở lâu, phải lập tức lên đường.

- Nô gia nghe nói, Giang Nam Đạo đang đánh giặc, đao kiếm không có mắt, tuy bản sự của tiểu đạo trưởng cao, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, không bằng ở lại Đông Ngô thêm một đoạn thời gian đi.

Giang Nam Đạo vẫn chưa đánh xong?

Lý Ngư có chút nghi hoặc, theo lý thuyết Đồng Quán liên thủ với Cam Ninh, Phương Tịch không phải là đối thủ mới đúng. Tuy tiền kỳ dựa vào bọn họ khinh địch, để Minh Giáo thắng mấy trận, nhưng đã sớm nên nghịch chuyển chiến cuộc rồi chứ?

Lý Ngư nói đi là đi, hắn sợ Chu Du phát hiện ra mình, lại giở trò gì.

Hắn cười cười xua tay, nói:

- Tiền bối, phu nhân, chúng ta sau này gặp lại.

...

Nhìn Lý Ngư ngự không mà đi, trên mặt Điêu Thuyền vẫn đỏ ửng chưa hết, chẳng buồn lau mồ hôi đầm đìa, nói,

- Làm phiền Tả thúc thúc.

Tả Từ nói:

- Ngươi đừng dính dáng tới hắn, người này chính là yêu tinh trời giáng, ta dùng Kim Đan Đại Đạo, cũng không nhìn thấu hắn. Thế cục thiên hạ, đều có khả năng bị hắn quấy rối, càng nhúng tay vào lại càng nguy hiểm.

- Vậy Linh Khởi nàng ta...

Tả Từ trầm mặc không nói gì, Điêu Thuyền khẽ thở dài một tiếng.

Khi nàng ta lại ngẩng đầu, Tả Từ đã biến mất, Điêu Thuyền đã quen lắm rồi, nói:

- Chuẩn bị cho ta chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.

Đầu tường Kiến Nghiệp, Lý Ngư ngự không mà đi, nghĩ thấy có chút ngênh ngang quá, cứ ra khỏi thành rồi ngự không thì tốt hơn.

Hắn vừa đặt chân tới một khu đất trống, hơi thu thập một chút, cất bước đi đến cửa thành.

Đầu đường Kiến Nghiệp, các bách tính đàm luận nhiều nhất cũng là trận chiến sự ở Giang Nam Đạo.

Bách tính Đông Ngô vốn cảm thấy rất có mặt mũi, hiện giờ lại có chút ủ rũ, đàm luận về kết quả trận tranh đấu này, người bi quan càng lúc càng nhiều.

Bùm!

Một thanh đại đao chém vào bàn, thân đao không ngừng rung động.

Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí đó, tất cả mọi người trong trướng đều câm như hến.

Sắc mặt Cam Ninh vô cùng khó coi, vặn bao cổ tay, trầm giọng nói:

- Trần Vũ chết, Tống Khiêm cũng đã chết, bọn họ đều là lão tướng của Đông Ngô, chúng ta không thể ăn nói với bệ hạ.

- Kế hiện tại, chỉ có lập công chuộc tội, triệt để tiêu diệt Phương Tịch!

Lần này Cam Ninh là giận thật rồi, Trần Vũ theo Tôn Sách nam chinh bắc chiến, bình định Giang Đông còn không chết; Tống Khiêm lại từ thời Tôn Kiên đã theo hắn chinh chiến, hiện giờ toàn bộ đều ngã trong tay mình.

Có thể tưởng tượng được, sau khi trở về, sẽ phải đối mặt với dạng chỉ trích gì.

Trần Vũ là mãnh tướng Giang Đông, hắn cũng chết trận, người ở đây không còn một ai dám khinh thường Phương Tịch nữa.

Cam Ninh thấy sĩ khí của tướng sĩ không cao, rút đao trên bàn ra, nói:

- Ta tự mình dẫn binh, giải vây cho Thái Bình Châu, báo thù cho Tống Khiêm, Trần Vũ, ai muốn đi theo ta?

Trong trướng ầm ầm đồng ý, mỗi người đều nguyện ý đi.

- Được!

Cam Ninh mắt thấy quân tâm vẫn dùng được,

- Truyền lệnh xuống, các doanh nghỉ ngơi, chúng ta buổi tối tập kích đại bản doanh của Minh Giáo.

...

Trong Thái Bình Châu, nha thự đã chen chúc đầy người.

Đồng Quán thân chịu trọng thương, may mà Vương Tiến liều chết cứu giúp, bằng không tuyệt khó sống sót trở về thành.

Hắn mặc y phục trắng, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ. Tư Hành Phương tế ra ngũ hành đại trận, giết cho Thắng Tiệp Quân của hắn tơi bời.

Kỳ thật binh lực của hai bên không cách biệt lắm, Minh Giáo là lấy ra toàn bộ của cải dùng hết một lần; Thắng Tiệp Quân thì chỉ là do khinh địch, lần này binh mã Đồng Quán mang đến, không phải là tinh nhuệ nhất dưới trướng hắn.

Hắn vẫn để đám thân tín nhất, cũng có thể đánh nhất của mình ở lại tây bắc, thu thập người Đảng Hạng.

Đồng Quán Nằm trên giường, hai mắt vô thần, nhìn đỉnh trướng, không nói gì, thỉnh thoảng lại chảy ra một hai giọt nước mắt.

Mọi người lo lắng nhìn Đồng Quán, bộ dạng này của hắn nào có phải là chủ soái ba quân.

Tâm huyết của hắn bị đánh tan không ít, nhưng vẫn không chịu lộ ra cái dốt.

- Thượng tấu Thiên tử, sớm phái viện quân, Đông Ngô tiểu nhi chỉ biết thủ thành, mời bọn họ đến không phải để thủ thành, nếu không thì việc gì phải lao sư động chúng. Tiễu trừ Phương Tịch, vẫn phải đặt trên vai chúng ta.

Đồng Quán vừa mở miệng, người chung quanh đều thầm lau mồ hôi. Thắng Tiệp Quân tổng cộng cũng không có bao nhiêu binh mã, lại bị hắn tiêu xài hết rồi.

Lần này là Đồng Quán tự khinh địch liều lĩnh, hắn quá coi thường đám giặc cỏ Phương Tịch này, chỉ là không ngờ người Minh Giáo có thể đánh như vậy.

Không những có các loại thuật pháp, tên nỏ thậm chí còn có trận pháp. Nhất là trận pháp đó, một khi bày thành, còn lợi hại hơn quân trận của Đại Tống.

Dưới thành Vương Dần hạ lệnh, bao vây Thái Bình Châu, bản thân hắn thì suất lĩnh nhân mã, trà trộn vào trong thành tiếp ứng.

Theo Cam Ninh ra lệnh, đại doanh Đông Ngô bắt đầu bắc nồi thổi cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục.

Mọi người đều biết, quyết chiến chân chính có thể sẽ bắt đầu.

Cuộc chiến thành danh của Cam Ninh chính là dùng trăm kỵ phá doanh, hiện tại hắn muốn tái diễn lại sự tích kinh điển ngày đó, cho nên sớm đã bắt đầu cổ vũ sĩ khí.

Cam Ninh lại nhìn bản đồ, nói:

- Muốn tiêu diệt Phương Tịch, phải biết người biết ta, người đâu, phái ra tất cả thám báo, ẩn núp tìm hiểu ở phụ cận.

Bất kỳ một chỗ nào của Giang Nam, đều có thể sẽ có người Minh Giáo nhảy ra, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Phương Tịch kinh doanh Giang Nam Đạo nhiều năm như vậy, bồi dưỡng bao nhiêu đệ tử trong giáo, càng là nhiều không đếm xuể.

Ý của Cam Ninh là lợi dụng Thái Bình Châu, một lưới bắt hết tất cả nhân mã của Minh Giáo.

Mà Vương Dần trong quân Phương Tịch ở đối diện, cũng nghĩ tương tự như hắn, tính bao vây Thái Bình Châu, không ngừng giảo sát người tới tiếp viện.

Vương Dần đã nhìn ra, quân đội Đại Tống và Ngô Quốc không có một chút ăn ý nào, đều không tín nhiệm lẫn nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)