Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 188: Chữa thương

Chương Trước Chương Tiếp

Từ kiệu, một nữ nhân đi xuống, tết tóc đuôi ngựa, da thịt như tuyết, xinh đẹp tuyệt luân, minh diễm vô song, trong lúc nhìn quanh, có thể khiến hồn phách người ta giống như tan chảy.

Vừa tiếp xúc với ánh mắt nàng ta, trong lòng Lý Ngư lập tức trở nên lay động. Da ngọc mặt hoa, khuynh quốc khuynh thành.

Tuy Đại Kiều cũng tuyệt sắc, nhưng so với người trước mắt này, vẫn kém một bậc.

Đại Kiều là đẹp tới mức khiến người ta cảnh đẹp ý vui, người trước mắt này lại đẹp tới kinh tâm động phách, đẹp tới khiến người ta dục hỏa bốc lên.

Làn da của nàng ta trơn bóng như ngọc, mặt mày tinh xảo giống như bảo thạch, môi mềm mại giống như cánh hoa.

Tả Từ cười dài, vừa định mở miệng giới thiệu, bên cạnh có một đạo tàn ảnh lướt tới.

Thì ra là Lý Ngư bước nhanh đến, cười nói:

- Chào phu nhân, tiểu nhân chính là Chưởng giáo của Chính Kinh Môn, Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư, nghe nói thân thể của phu nhân có bệnh nhẹ, đặc biệt tới chẩn đoán một chút cho phu nhân.

- Cám ơn ngươi, ta nghe Tả thúc thúc nói rồi.

Thanh âm của nàng ta vừ mềm lại vừa nhẹ, nghe vô cùng thoải mái, nam nhân bình thường định lực không mạnh, chỉ sợ ngay cả thanh âm này cũng không nghe nổi.

Hai tiểu thị nữ đỡ vị phu nhân trẻ tuổi này, đi tới phòng khách.

Có người mang tới vật dụng và đệm mềm, ở Đại Tống, mọi người đã thành thói quen ngồi trên ghế, nhưng ở Đông Ngô, vẫn là lưu hành loại đệm mềm này.

Một tiểu thị nữ bưng lên một ly trà xanh nóng hôi hổi, nói:

- Nghe nói tiểu đạo trưởng là người Tống, đây là trà người Tống thích. Uống

- Không ngờ danh bạc của tại hạ cũng có thể được truyền tới trong tai phu nhân, ha ha.

Tiểu thị nữ ở bên cạnh che miệng cười nói:

- Không phải truyền đến, là viết đến.

Lý Ngư nghiêng đầu, nhìn nàng ta, hỏi:

- Giải thích thế nào?

- Tiểu thư nhà ta, ở trong thư thường xuyên nhắc tới ngươi.

Lý Ngư lập tức trở nên cảnh giác, hắn nhìn Tả Từ, biết lão già này có điều giấu mình.

Tả Từ xòe tay nói:

- Ta đâu có biết.

- Thiên kim đó là?

- Tiểu thư nhà ta họ Lữ tên là Linh Khởi.

Phập!

Lý Ngư thiếu chút nữa thì phun ra trà trong miệng, đây là lão bà của Lữ Bố?

Không biết là Nghiêm thị hay là Điêu Thuyền.

- Vậy vị này là... Ôn Hầu phu nhân?

Vị mỹ nữ trên thượng thủ tính tình rất tốt, nhất là đối với hạ nhân.

Tuy tiểu thị nữ cướp lời, nhưng nàng ta cũng không tức giận, khẽ cười nói:

- Từ sau khi Gia chủ chết, có hai nhân vật lợi hại, ngấp nghé nô gia đã lâu. Bất đắc dĩ, chỉ có thể trốn tới Đông Ngô tránh họa. Linh Khởi nàng ta gây chuyện thị phi khắp nơi, may mà có tiểu đạo trưởng thu lưu, bằng không chỗ ta đúng là ngày ngày lo lắng.

Hai nhân vật lợi hại?

Trong lòng Lý Ngư lập tức hiện ra tên của hai người: Tào Tháo, Quan Vũ.

Chẳng trách nàng ta lại chạy trốn tới Đông Ngô, Ngụy Thục có thể đánh như vậy, chạy đến chỗ nào cũng không an toàn bằng.

Tào lão bản và Quan nhị ca. . .

Cũng thật là khổ cho nàng ta, bất kể là từ phương diện nào, đây đều là hai nhân vật đứng đầu ở lục triều.

Lúc trước ở Hạ Phi, Lữ Bố chết trận, thật không biết nàng ta là làm thế nào để trốn thoát.

Lý Ngư đang nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Tả Từ, trong lòng lập tức hiểu ra.

Khẳng định là Tả Từ cứu nàng ta ra, nhìn hai người bọn họ thì không giống như là bộ dạng có tư tình, chẳng lẽ Tả Từ thật sự quen biết tổ tiên của Điêu Thuyền?

Lý Ngư uống nước xong, thị nữ lại rót thêm trà, Lý Ngư che chén trà, lắc đầu, nói:

- Phu nhân chê cười rồi, Lữ đại tiểu thư chính là trưởng lão của chúng ta, mọi người đã đều là người quen, vậy chúng ta bắt đầu nhé?

- Xin đạo trưởng cứ tự nhiên.

Điêu Thuyền lộ ra một đoạn cổ tay, nhẹ nhàng đặt trên bàn con trước người.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, một đạo hơi nước bao phủ đầu ngón tay hắn, phát ra quang mang nhàn nhạt.

Hơi nước giống như một sợi dây tinh tế, chậm rãi bay về phía Điêu Thuyền, quấn trên cổ tay tay nàng.

Thủy linh vừa tiến vào thân thể của Điêu Thuyền, Lý Ngư nhướng mày, nhìn về phía Tả Từ.

Tả Từ cười khan một tiếng, gật đầu.

Điêu Thuyền không phải là thiếu nữ tử tay trói gà không chặt như trong tưởng tượng của mình, trong khí hải của nàng ta, chân khí kéo dài không dứt, cuồn cuộn dồi dào.

Ở giữa khí hải, không phải luân đài đang thôi động, mà là có một viên Yêu Đan.

Nàng ta chẳng những là yêu, hơn nữa còn là một đại yêu.

Lý Ngư lập tức nghĩ tới Bạch Mao, lão hữu của Tả Từ, còn có thể là ai.

Biểu cảm trên mặt Lý Ngư âm tình bất định, quan hệ của Bạch Mao và mình không thể nói là thân thiết, chỉ coi như là quen biết. Hơn nữa hắn cũng từng giúp mình rất nhiều lần, nếu lúc đó, bảo mình cứu hậu nhân của hắn, Lý Ngư cũng không có gì để nói.

Nhưng hắn đoạn thời gian trước hư hư thực thực chơi Đại Kiều một vố, tuy Lý Ngư không quá xác định, nhưng chắc cũng không sai.

Tả Từ nói:

- Lý Ngư tiểu hữu, có một số việc để sau này ta sẽ giải thích với ngươi, nhưng tuyệt không phải như ngươi nghĩ đâu.

Lý Ngư nhắm mắt lại, ngón tay gảy khẽ, thầm thở dài trong lòng.

Bất kể nàng ta có phải hậu nhân của Bạch Mao hay không, chỉ bằng vào quan hệ của nàng ta và Lữ Linh Khởi, mình đã không thể không cứu.

Hơn nữa mình đã nhận đại lễ của Tả Từ trước rồi, đồng thời cũng không định trả lại cho hắn.

Lý Ngư chuyên tâm thôi động Thủy Tự Quyết, chậm rãi chảy qua trong kinh mạch của Điêu Thuyền.

Mắt của Điêu Thuyền, chậm rãi biến thành đỏ, quần áo chỗ ngực đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Trong kinh mạch của nàng ta, có một cỗ linh lực phun trào, đang sửa chữa phục hồi mười mấy năm đau đớn đã khốn nhiễu nàng ta.

Hàn độc tích tụ ở tạng phủ giống như độc xà ẩn núp, một khi phát tác, giống như độc xà nhe răng nọc, sẽ khiến tất cả kinh lạc trong cơ thể Điêu Thuyền đều bị đông cứng ứ tắc, quanh người băng hàn thấu xương.

Trán Lý Ngư cũng ứa ra mồ hôi, kinh mạch trong cơ thể Điêu Thuyền, ngày đêm bị hàn độc tập kích, nếu là người bình thường đã sớm đau không muốn sống, một lòng muốn chết.

Không ngờ, nàng ta lại có nghị lực lớn như vậy.

Thị nữ phía sau Điêu Thuyền nhìn bộ dạng của chủ nhân, trong nóng như lửa đốt, mắt sưng đỏ, nhìn ra được là chủ tớ tình thâm.

Hai tay nàng ta cầm một chiếc sáo ngọc xanh biếc, đặt bên môi mà thổi, tiếng sáo khiến nỗi lòng người ta yên tĩnh.

Ngay cả Lý Ngư cũng cảm thấy tinh thần chấn động, làn điệu giống như nước chảy, mơn trớn bên tai mỗi người.

Lý Ngư nín thở ngưng thần, rụt rè bỏ thêm một tia hỏa linh vào trong hơi nước.

Thủy linh chi lực cuồn cuộn không ngừng, bao bọc hỏa linh, bơi qua bơi lại trong kinh mạch của Điêu Thuyền.

Cả người nàng ta trở nên thoải mái, một dòng nước ấm rót vào, khiến hàn độc một mực khốn nhiễu nàng ta mấy năm nay tạm thời bị áp chế.

Cảm giác thoải mái lâu ngày không thấy thậm chí khiến nàng ta không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Đối với Lý Ngư mà nói, lại không thoải mái như vậy, hắn phải rụt rè cẩn thận, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.

Hơi vô ý chút, Hỏa linh chi lực tản ra, sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai đối với kinh mạch của Điêu Thuyền.

Điêu Thuyền bắt đầu khoanh chân ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt trắng ngần lúc thì đỏ tươi, lúc thì lại biến thành tái nhợt, tiếp theo lại hiện ra một tia thanh khí nhàn nhạt.

Theo Lý Ngư càng lúc càng thuần thục, sắc mặt Điêu Thuyền cũng từ trắng chuyển hồng.

Hàn độc trong kinh mạch tạng phủ của nàng ta giống như tuyết xuân dưới mặt trời, tan ra từng chút một, tất cả mọi người khẩn trương nhìn, hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Rất nhanh, quá nửa kinh lạc trong cơ thể Điêu Thuyền đều trở thành bình thản, khí tức vận chuyển cũng biến thành thông thuận tự nhiên.

Loại cảm giác đó, tựa như một hài tử bị trói tay trói chân mười năm, đột nhiên có thể thoải mái hoạt động tay chân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)