Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 187: Chiến bại

Chương Trước Chương Tiếp

Nước sông thong thả, sương sớm tràn ngập.

Vốc một vốc nước sông lạnh toát, Lý Ngư hắt lên trên mặt mình, tinh thần thoải mái.

Xa xa gió sông chậm rãi thổi tan sương mù sáng sớm, trên cây ở bờ sông, lúc này Tả Từ mới duỗi lưng, thò đầu ra hỏi:

- Có ăn chưa?

Tả Từ không biết là lười, hay là thực sự không dám thi triển thần thông, trên đường đi đều là Lý Ngư dẫn hắn, trèo non lội suối, lại đi tới Đông Ngô.

Cũng may Lý Ngư đã không phải a ngư năm đó, đã biết ngự không, một đường này đi rất nhanh.

- Chịu chút gió đi, đại bổ đó.

Tả Từ bĩu môi nói:

- Để một lão nhân gia ăn gió uống sương, thế mà ngươi cũng nói ra được à.

Lý Ngư phát hiện, Tả Từ không hổ là bằng hữu của Bạch Mao, đều lười tới thần kỳ.

Bạch Mao còn có một lợi ích, chính là thân thể có thể nhỏ lại, trốn trên vai mình.

Nhưng Tả Từ chỉ biết hết ăn lại nằm, hắn đi một vòng, phát hiện Lý Ngư thật sự không nướng cá, nướng thịt gì đó, đành phải tự mình cắn chút lương khô.

Sau khi đến Đông Ngô, Lý Ngư phát hiện, người Ngô phổ biến ủ rũ chán nản. Nhất là đến gần thành Kiến Nghiệp, loại hiện tượng này càng nghiêm trọng hơn.

Xem ra là Phương Tịch lại đánh thắng rồi, không biết tình hình chiến đấu thế nào.

Trong lòng Lý Ngư có một loại suy nghĩ rất hả lòng hả dạ, dẫu sao Chu Du vì phái binh tới Giang Nam Đạo, cũng không tiếc tính kế mình.

Tả Từ thấp giọng nói:

- Ngươi đang nghĩ gì thế, sao lại cười khiếp người như vậy?

- Ta nghĩ tới chuyện vui.

- Người ta nói ở ngay trong thành, sau khi cứu xong, ta nợ ngươi một cái nhân tình.

Tả Từ nghiêm túc một cách hiếm có.

Lý Ngư cầm đan dược của người ta, tất nhiên cũng ngại nói gì, hắn là khẳng định phải tới Nam Cương một chuyến.

Nguy hiểm lớn nhất của Nam Cương chính là những vu sư, cổ sư nhân số đông đúc đó.

Nếu có thể miễn dịch với Vu cổ thuật, nguy hiểm của Nam Cương ít nhất cũng giảm bớt một nửa.

Khi đi vào trong thành Kiến Nghiệp, đã là chạng vạng, cũng giống như Biện Lương, thành Kiến Nghiệp cũng xây dựa vào thành.

Chỉ có điều Biện Lương, kiến trúc trong thành Kiến Nghiệp lộ ra có chút chất phác, không rường cột chạm trổ giống như Đông Kinh Biện Lương.

Đến một đại viện tử, Tả Từ đi lên gõ cửa, bên trong truyền một giọng nữ,

- Ai vậy?

- Là ta.

Lý Ngư nghi hoặc nói:

- Nữ môn tử (người trông cửa là nữ)?

Nữ nhân bên trong nghe thấy thanh âm của Tả Từ, hé ra một cái khe, sau khi nhìn thấy là Tả Từ, mới cười cười mở cửa.

- Sao đạo trưởng lại tới.

- Phu nhân nhà ngươi đâu?

- Đạo trưởng đến không khéo rồi, phu nhân ra ngoài rồi.

Lúc này Lý Ngư mới nhìn kỹ, nữ môn tử này dung mạo tú lệ, làn da có vẻ trắng nõn đặc hữu của nữ tử vùng sông nước, cả người dịu dàng như nước.

Để mỹ nhân như vậy trông cửa, đúng là phung phí của trời.

Thiếu nữ giống như cũng chú ý thấy hắn, hỏi:

Vị này là?

- Đây là người ta mời về xem bệnh cho phu nhân.

- Thì ra là tiểu lang trung.

Lý Ngư chắp tay, cười nói:

- Tỷ tỷ khách khí, gọi ta tiểu Lý là được rồi.

- Tiểu lang trung đúng là dí dỏm.

- Dí dỏm chỉ một trong vô số ưu điểm của ta, còn là cái không bắt mắt nhất, nếu có cơ hội tiếp xúc lâu, ngươi sẽ biết.

Thiếu nữ che miệng cười trộm, nàng ta không ra ngoài nhiều, không được tiếp xúc với nam nhân, nhất là loại nói năng ngọt xớt như vậy.

Tả Từ cũng không nhìn được nữa, thầm nghĩ trong lòng, mới để hắn ở cửa đã bắt đầu câu dẫn thị nữ của người ta rồi, kiên quyết không thể không thể để hắn đi vào.

- Hai vị, xin tới phòng khách chờ nhé?

Tả Từ nói:

- Trong phủ nữ tử quá nhiều, chúng ta không vào đâu, chờ ở đây là được rồi.

Lại đợi một lúc, cửa viện mở ra, một cỗ kiệu tiến vào. Kiệu đó do bốn nữ tử trẻ tuổi nâng, xung quanh rủ lụa trắng, bên trong mơ hồ thấy một thân ảnh mạn diệu đang ngồi.

- Phu nhân đã về rồi!

Thiếu nữ trông cửa vui mừng rạo rực nói.

- Bích nhi, chuyện gì thế?

- Phu nhân, Tả Từ đạo trưởng tới, còn dẫn về một vị tiểu lang trung họ Lý.

Lý Ngư vừa nghe thanh âm này, cảm thấy thân thể ngứa ngáy, không nói ra được là mềm mại đáng yêu hay là ôn nhuận dịu dàng, nói chung chính là khiến người ta muốn ngừng mà không được, hy vọng khiến nàng ta nói nhiều thêm vài câu.

Sau khi hạ kiệu, một bàn tay ngọc vén lụa trắng, lộ ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Vừa nhìn thoáng qua, ánh mắt Lý Ngư sáng lên.

Người, không ngờ có thể đẹp tới mức như vậy.

...

Ngoài Thái Bình Châu, Thắng Tiệp Quân của Đồng Quán va chạm vô cùng thảm thiết với Hồng Thủy Kỳ của Minh Giáo, trải qua hai khắc chém giết liều chết, thương vong của hai bên đều vượt quá một nửa, nhưng cho dù là đối mặt với thiết giáp của Thắng Tiệp Quân giàu có nhất trong quân Tống, hay là trận pháp của Hồng Thủy Kỳ, đều không có phe nào lui bước.

Lúc này ngay cả Đồng Quán cũng không thể không thừa nhận, những 'Giặc cỏ' này đúng là cường quân, có thể dùng sức của một doanh chống cự Thắng Tiệp Quân mà không phân thắng bại.

Trên người Hộ Tam Nương bị thương bảy chỗ, cơ hồ là tắm máu mà chiến, nhân lúc thế công của quân giặc hơi giảm, nàng ta quay về trung quân, nói với Đồng Quán:

- Nghĩa phụ, rút đi, binh của chúng ta không chống đỡ được nữa.

Lông mày Đồng Quán nhướn lên, không đợi hắn lên tiếng, thiên tướng Thắng Tiệp Quân Vương Tiến cũng cưỡi ngựa tới, ôm quyền nói:

- Phủ viện, viện quân của giặc cỏ đã tới, còn không đi thì không kịp đâu.

Vương Tiến là đại tướng hắn đề bạt từ tây bắc, võ nghệ siêu quần, ngay cả hắn cũng nói như vậy, xem ra đúng là không chống đỡ được rồi.

Đồng Quán là người vô cùng tốt ưa mặt mũi, nhất là trên đánh giặc, hắn một mực hy vọng có thể được người ta tán thành, nói một tiếng Đồng Quán có thể đánh.

Sau đồi núi mặt bằng, một đội nhân mã phi ra, số lượng có hơn trăm người, trong đó hơn phân nửa đều là kỵ binh. Số lượng này ở trong mắt Đồng Quán căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng giao chiến với quân giặc đến nay, bất kỳ ai cũng không dám khinh thị một nhánh sinh lực quân đột nhiên xuất hiện này.

Sau khi bọn họ kết trận, lấy một chọi mười là không nói chơi.

Vương Tiến nói:

- Phủ viện, không bằng rút về trong thành, cố thủ chờ viện trợ.

Sắc mặt Đồng Quán âm tình bất định, hắn vỗ bì giáp trên cổ tay, chậm chạp không lên tiếng. Lúc này triệt binh, vậy Đồng Quán hắn chủ lực xuất binh, tự mình đối phó Phương Tịch sẽ trở thành chuyện cười của triều đường.

Mình lực bài chúng nghị (ra sức gạt bỏ sự dị nghị của mọi người), điểm binh tới Giang Nam Đạo, sẽ thực sự thành đến nhặt công lao của Cam Ninh người ta.

Thân là chủ soái, do dự trong một thoáng cũng sẽ chôn vùi tính mạng của vô số người.

- Chiến thuật của giặc cỏ cao minh như vậy, cả thiên hạ cũng không có mấy quân đội có thể làm được.

Vương Tiến quýnh lên, không để ý tới thân phận của Đồng Quán, không chút khách khí nói:

- Những quân giặc này tổng cộng có hai mươi cỗ, khi công kích tiền trận là từ ba mặt tiến công, nhìn thì hỗn độn, kì thực lại trước phân sau hợp, cực kỳ nghiêm mật. Tuy tiền trận có năm trăm người, khi bị bọn họ cắt mở, hơn phân nửa đều canh giữ ở tại chỗ, thực sự giao phong không đến một phần ba.

- Trận pháp bực này, không có mấy năm thao luyện thì căn bản là không lấy ra dùng được.

Đồng Quán rùng mình, sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt.

Cả ngày chỉ nói là giặc cỏ Giang Nam không đáng nhắc tới, không ngờ lại thật sự đã thành khí hậu như vậy.

Lại nhìn mấy viên đại tướng trong quân địch, ra vào như chỗ không người, nhất là người ăn mặc giống văn sĩ đó, càng giống như Sát Thần.

Đồng Quán cũng không phải hoàn toàn không hiểu, hắn cũng nhìn ra sự lợi hại của những người này, Thắng Tiệp Quân của mình cả một doanh đối phó với một nửa quân giặc, trong giao phong lại bị đánh cho thất linh bát lạc, tuy có số lượng gấp hai, một bộ phận bị cắt ra là dùng ít đối nhiều.

Quân giặc nhìn thì tán loạn lại tựa như một con sói lạnh lùng, cứ cắn từng miếng nhỏ, liên tục cắn mấy miếng, đã hoàn toàn xé nát tiền trận.

Nhưng phân tung hoành như vậy, quân giặc có tới hai mươi đội, sao có thể phối hợp ăn ý đến thế?

Vương Dần chém xuống một đao, chém đứt thân thể của một tiểu tướng, ngửa đầu cười ha ha,

- Viện quân đến rồi, theo ta tru sát Đồng Quán!

Một tiếng hô này của hắn không ngờ lập tức át cả tiếng chém giết của mấy vạn người trên chiến trường, truyền trong tai mỗi người.

Sĩ khí của giáo chúng Minh Giáo đại chấn, mà Thắng Tiệp Quân thì trở nên dao động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)