Lý Ngư nhìn Tả Từ phàm ăn tục uống, mí mắt xếch lên, trong tay xoay chén rượu, hỏi:
- Tiền bối, ngươi là thật sự lăn lộn thảm như vậy à, hay là đạo của ngươi chính là như vậy.
Tả Từ cười khan một tiếng,
- Tiểu hữu ngươi đây là có ý gì?
- Đạo tâm của ngươi, chính là trò chơi nhân gian, cho nên chúng ta nhìn ngươi là bị người ta đuổi đánh, nhưng ngươi lại rất thích thú, ta nói có đúng hay không?
Tuy tu vi của Lý Ngư không cao, nhưng trải qua tu luyện bốn quyển Thái Bình Kinh, kỳ thật đã có cảm ngộ rất sâu đối với đạo tâm.
Hắn vừa nói xong những lời này, Tả Từ có chút không được tự nhiên, giơ chén rượu lên, nói:
- Ngươi cũng biết nói đùa thật, nếu không phải là không đánh lại, ai nguyện ý để bị người đuổi đánh chứ.
Lý Ngư không tranh cãi với hắn, bởi vì hắn biết, mình đoán đúng rồi.
Tuy Tả Từ rất thảm, nhưng mỗi lần hắn bị đánh, đều là tự mình gây chuyện, chứ không phải người khác vô duyên vô cớ muốn đánh hắn.
Cẩn thận nghĩ lại, đạo tâm này cũng đủ đê tiện thật, chính là thích cảm giác gây chuyện khắp nơi, bị người ta đuổi giết.
Tuy người đuổi giết hắn rất nhiều, nhưng thực sự uy hiếp được đến hắn, lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí có thể nói là một người cũng không có.
Lục địa thần tiên, đều từ phàm nhân từng bước tu luyện thành, so với Đại La Kim Tiên còn khó khăn hơn cả ngàn lần vạn lần, người nào không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm.
Hơn nữa trong quá trình tu luyện dài lâu, không biết phải đối mặt với bao nhiêu tranh đấu sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng không phải là Đại La Kim Tiên có thể so sánh.
Tả Từ này dùng thân thể phàm nhân, thành tựu Kim Đan Đại Đạo, sao có thể yếu được, thế tất là đã trải qua thiên nan vạn hiểm, bách chiến thiên tranh. Đừng nhìn hắn mỗi ngày đều bị đuổi cho như chó nhà có tang, nếu thực sự để hắn phóng tay phóng chân, chỉ sợ có thể địch nổi hắn chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi.
Tả Từ nhìn Lý Ngư, cười nói:
- Cái chuyện tu luyện này, ngươi đã nhìn thấu triệt rồi. Ta nói với ngươi nhé, cái gì thiên tư, thiên phú, đều không quan trọng. Một số đại yêu, bọn họ lúc ban đầu chính là một số tiểu thú ngây thơ, có thiên phú gì đâu!
- Vậy quan trọng nhất là gì?
- Khí vận, đây là điều rất quan trọng, thứ hai chính là đạo tâm.
Lý Ngư cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu nói:
- Quả thật là như vậy.
Cái thứ khí vận này, không nhìn thấy không sờ được, nhưng nó quả thật là quan trọng nhất.
- Có biện pháp nào, có thể thay đổi khí vận của mình không?
Tả Từ ăn uống no đủ, vỗ vỗ bụng, nói:
- Có, nhưng ta không biết.
- Không biết mà ngươi lại nói có, có phải rất qua loa không?
- Vạn vật vạn pháp của thế gian này đều có biện pháp thay đổi, ngươi đã tin vào sự tồn tại của nó, vậy nên tin có biện pháp có thể thay đổi nó.
Tả Từ đứng dậy, nói:
- Chúng ta xuất phát chứ?
Lý Ngư trầm mặc một chút, đối với những lời này của Tả Từ, hắn cũng không biết là đúng hay sai.
Cảnh giới hiện tại của mình vẫn chưa thể nhìn được một bước này, hắn cầm lấy bầu rượu, rót chỗ còn lại vào miệng, sau đó theo Tả Từ ra khỏi tửu lâu.
Bóng đêm đang dậm, hai người thuận theo quan đạo, đi đến Đông Ngô.
- Cam Hưng Bá rắm chó gì, chỉ là thủy tặc chặn sông, quả nhiên sau khi đánh một trận liền lộ nguyên hình.
Đồng Quán đối mặt với chuyện Phương Tịch vây thành, thậm chí có chút đắc ý dào dạt.
Hắn là một trong số ít phái thực quyền không tán thành mượn binh trong triều, bởi vì Đồng Quán một mực cảm thấy, Thắng Tiệp Quân của mình rất biết đánh.
Phóng mắt khắp lục triều, quân đội được hắn coi trọng cũng không có mấy, mượn binh Đông Ngô thuần túy là một nước cờ dở.
- Những giặc cỏ này đến đúng lúc lắm, chúng ta giết hết bọn chúng, để thiên hạ đều biết bộ mặt thật không chịu nổi một kích của Đông Ngô, cho lục triều kiến thức một chút Thắng Tiệp Quân của mỗ là binh mã gì.
Trong nha thự của Thái Bình Châu, thanh âm của Đồng Quán rất lớn, quan viên văn võ văn võ đều cảm thấy có chút an tâm.
Vốn đại quân của Phương Tịch quá cảnh, mây đen ép thành, lòng người hoang mang.
Nhưng chủ soái Đồng Quán có lòng tin như vậy, mọi người đều cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Đồng Quán đâu chỉ là không sợ, quả thực là vui vẻ tới muốn nhảy múa, hắn không ngờ Cam Ninh và Phương Tịch lại phối hợp như vậy.
Thanh danh của Cam Ninh ở lục triều là rất vang, hắn bại bởi Phương Tịch, mình lại diệt trừ được Phương Tịch, lập tức có thể đè ép Cam Ninh, trở thành danh tướng nổi danh trong lục triều.
Người của Thắng Tiệp Quân đều biết, tuy Đồng Quán là hoạn quan, nhưng thích nhất chính là dẫn binh đánh giặc.
Hắn chờ một ngày đã quá lâu rồi, để rửa sạch nỗi nhục là hoạn quan này của mình, cho thế nhân nhìn thấy, hoạn quan thì sao? Một hoạn quan vẫn đàn ông hơn bọn họ nhiều.
- Truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả binh mã, mở cửa thành, theo ta ra khỏi thành tiêu diệt cường đạo! Đánh tới Thanh Khê Động, bắt sống người của Phương Tịch, tiền thưởng vạn lượng!
Vạn lượng hoàng kim!
Dụ hoặc này quá lớn, hơn nữa mọi người đều biết, Đồng Quán là đã nói được thì làm được.
Tuy thanh danh của hắn ở trong quan trường không được tốt lắm, nhưng trong quân Đại Tống, vẫn rất có uy vọng, bởi vì hắn là nằm trong mấy người hiếm có có thể kiếm được quân lương.
Khi đảng tranh trên triều đường quan trường, các loại ám chiêu không ngừng, tiếu lí tàng đao, khẩu Phật tâm xà; Nhưng ở trong tây quân, lại là người nói một không hai.
...
Vương Dần, là một trong mấy nho sĩ hiếm có trong Minh Giáo của Phương Tịch.
Địa vị của hắn cũng rất cao, rất được Phương Tịch coi trọng, đừng nhìn hắn là người đọc sách, trên thực tế lại là văn võ song toàn.
Ở trong Thủy Hử, hắn chính là tồn tại một mình giết tới siêu quần.
Khi Lư Tuấn Nghĩa dẫn binh tấn công Hấp Châu, Vương Dần bày ra kế sách lừa giết Thánh Thủy Tướng Đan Đình Khuê, Thần Hỏa Tướng Ngụy Định Quốc.
Khi Hấp Châu thành phá, Vương Dần chạy ra khỏi thành bị vây, lại liên tục giết chết bộ quân tướng giáo của Lương Sơn Bạc là Thanh Nhãn Hổ Lý Vân và Thạch Tướng Quân Thạch Dũng.
Về sau lại một mình độc chiến năm viên đại tướng Lâm Xung, Tôn Lập, Hoàng Tín, Trâu Uyên, Trâu Nhuận.
Cuối cùng kiệt sức mà chết. . .
Trước mắt Phương Tịch vẫn chưa xưng đế, Vương Dần tất nhiên cũng chưa được phong làm Thượng thư, hắn mặc một thân văn sĩ, dung mạo nho nhã, dưới thân cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm.
Sau lưng hắn, một đội nhân mã Minh Giáo liệt trận mà đi, cả người bọn họ đều là áo đen, nhìn từ xa có chút giống Huyền Giáp Thiết Kỵ của Đại Đường, nhưng không có ngựa, cũng không có chiến mã được võ trang đến tận vó ngựa.
Ở bên cạnh hắn là một đại hán diện mạo dữ tợn, dáng người khôi ngô, chính là Lệ Thiên Nhuận.
Hắn rất rất Vương Dần, quay đầu nói:
- Vương đại ca, ngươi nói lần này đánh Thái Bình Châu, có thể đánh thắng không?
Vương Dần vuốt râu cười nói:
- Đồng Quán này rất thích đao to bua lớn, nhưng lại ngoài mạnh trong yếu, tự cho mình rất cao, bản sự lại bình thường. Hắn thấy chúng ta đến công, tất nhiên là vui mừng không thôi, ra khỏi thành nghênh địch, đến lúc đó, vừa hay cho hắn kiến thức một chút sự lợi hại của chúng ta.
Lệ Thiên Nhuận và Tư Hành Phương ở chung quanh đều nhìn nhau cười, Minh Giáo bọn họ mấy năm nay, kỳ thật rất thịnh vượng.
Đáng tiếc mọi người đều bị Phật Đạo chi tranh hấp dẫn ánh mắt, lần trước Minh Giáo đại náo hoàng thành, nếu chuyện này phát sinh ở năm nước khác trong lục triều, đã sớm khiến thiên hạ khiếp sợ, nhưng ở Đại Tống lại không dấy lên được bọt sóng gì.
Thậm chí cũng không được lan truyền rộng như Lý Ngư xây lâm viên, chuyện ba ngày xây một tòa lâm viên đó, mọi người ở Đại Tống đều biết, Minh Giáo vẫn chỉ có ở Giang Nam mới biết sự lợi hại của bọn họ.
Lệ Thiên Nhuận ở trên ngựa quay người lại, nói với thủ hạ phía sau:
- Chém Đồng Quán và Cam Ninh, cho thiên hạ biết, trong Thanh Khê Động là một đám hán tử thế nào.