Giang Nam Đạo, phong vân đột biến.
Thắng Tiệp Quân của Đồng Quán tiến trú Thái Bình Châu, Cam Ninh phái người tấn công Mục Châu.
Vốn tưởng rằng hai nước Tống, Ngô tranh đoạt quân công với nhau, ai ngờ kết cục lại khiến người ta trố mắt cứng họng.
Vương Dần ở dưới thành Mục Châu, chỉ mất một hiệp đã chém đầu Ngô tướng Tống Khiêm, hai ngàn Ngô binh bị diệt, còn lại tất cả đều bỏ chạy tứ tán.
Tình hình chiến đấu của Đông Ngô ở Ô Long Lĩnh càng thê thảm hơn, mãnh tướng Trần Vũ bị Bàng Vạn Xuân và Bao Đạo Ất thiết kế, trúng mai phục của Cự Mộc Kỳ trong Minh Giáo, toàn quân bị diệt.
Vương Dần và Tư Hành Phương, Lệ Thiên Nhuận hợp binh một chỗ, một đường đuổi giết đến Thái Bình Châu, đánh cờ hiệu muốn giết Đồng Quán. Mà Đặng Nguyên Giác, Bao Đạo Ất, Bàng Vạn Xuân thì tiến sát đại bản doanh của Cam Ninh.
Giặc cỏ Giang Nam, đánh một trận thành danh, không còn ai dám khinh thường bọn họ nữa.
Các châu phủ khác của Giang Nam Đạo lòng người hoang mang, sợ Phương Tịch đánh tới đây.
Trăng sáng treo cao, ngàn sao rực rỡ.
Ở thành Hàng Châu, trong một tửu quán, chỗ gần cửa sổ, Lý Ngư gọi một bàn thức ăn.
Trong nhã gian đốt đèn lồng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy Tây hồ, mặt nước bình tĩnh, ba quang lấp lánh.
Một lão giả đứng khoanh tay bên hồ, ngửa đầu nhìn trăng tàn nơi chân trời. Hắn đầu bạc râu dài, trên người mặc đạo bào màu xanh nhạt, sau cổ cắm chéo một cây phất trần, tơ phất trần màu trắng bạc theo gió mà động, nhìn thế nào cũng giống một hữu đạo chi sĩ rất có đức hạnh.
Lý Ngư xì một tiếng, nói:
- Xui thật, sao lại đụng phải hắn ở đây?
Lão giả xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên này, Lý Ngư vội vàng trốn ra sau mành.
- Lý Ngư tiểu hữu, cái gì xui thế?
- Ha ha ha, Tả Từ tiền bối, đúng là trùng hợp thật.
Tả Từ cười nói:
- Cũng không phải là trùng hợp, bần đạo là chuyên môn tới tìm ngươi.
Thân hình hắn khẽ động, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ngồi đối diện Lý Ngư.
Tả Từ vung tay lên, lớn tiếng nói:
- Tiểu nhị, cho thêm một bộ bát đũa, một con cá Tây hồ, thêm một vò Tiên Lao Tửu của Hãn Nhạc Lâu. Rượu phải hâm ấm mà không nóng, loại vừa với dạ dày ấy.
Rất nhanh tiểu nhị bên ngoài dạ ran, xoay người đi làm.
- Tiền bối cũng đến uống rượu à, đúng là khéo thật, ta ăn xong rồi, đi trước một bước, tiền bối cứ từ từ hưởng dụng.
- Đừng, ta là tới xin cơm của ngươi, ta không có tiền!
Tả Từ đúng lý hợp tình nói, trong lòng Lý Ngư mắng thầm một câu đồ không biết xấu hổ, trên mặt lại vẫn tươi cười nói:
- Tiền bối không phải đặc biệt đến xin cơm chứ?
- Đương nhiên không phải, ta có một bằng hữu, bị một loại quái bệnh, hy vọng Lý Ngư tiểu hữu hỗ trợ trị liệu một chút.
Chẳng trách Lâm Linh Tố thường nói, Tả Từ này và Bạch Mao trước kia mỗi ngày đều dính lấy nhau, quả nhiên phong cách hành sự cũng có chút giống nhau.
- Bằng hữu mà ngươi nói không phải là chính ngươi chứ?
Tả Từ cười ha ha, xé một cái chân gà, nói:
- Sao có thể, Kim Đan Đại Đạo của ta, đã đạt tới hóa cảnh, ai có thể đả thương ta.
Lý Ngư oán thầm, đúng là một đức hạnh, mình cũng nên cẩn thận, hai tên này không có một ai là hạng lương thiện.
- Thực sự không phải là ta.
Tả Từ nhìn biểu cảm của hắn, biết tiểu tử này không tin, vội vàng lại giải thích.
- Vậy là ai?
Tả Từ thở dài, nói:
- Là hậu nhân của một lão hữu, ta đã đáp ứng, phải chiếu cố tốt hậu nhân của hắn.
- Tiền bối còn có thể nhớ rõ loại chuyện này, ha ha, đúng là hiếm có.
Tả Từ tức giận trợn mắt, nói:
- Ngươi yên tâm, không bắt ngươi làm không công đâu.
- Tiền bối, ngươi đúng là quá khách khí rồi, hai chúng ta là quan hệ gì, còn cần như vậy à? Tiểu nhị, sao rượu và thức ăn vẫn chưa lên, nhanh lên!
- Có chỗ tốt gì?
Lý Ngư lập tức không âm dương quái khí nữa, tiến lên nhỏ giọng hỏi.
Tả Từ cười nói:
- Hậu nhân của lão hữu ta, là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, sau khi ngươi cứu nàng ta, có cơ hội ôm mỹ nhân về.
Lý Ngư lập tức bĩu môi nói:
- Không làm, cho cái gì thực tế đi.
Tả Từ trừng mắt, nói:
- Thực sự là đẹp lắm đấy.
- Tiểu nhị, thức ăn đừng đưa lên vội, ăn no rồi.
Tả Từ túm cánh tay hắn, nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
- Giúp ta giải nguyền rủa.
Lý Ngư vươn tay ra nói.
Tả Từ nhìn nhìn, tấm tắc lấy làm lạ:
- Nguyền rủa này không dễ giải đâu, thời gian quá lâu rồi, ngươi từ đâu mà bị thế.
- Từ trong một cổ mộ.
- Nguyền rủa này phải hành hạ đến chết một ngàn người, dùng các loại thủ đoạn ở trước mặt bọn họ, giết hại người thân thiết nhất của bọn họ. Sau đó dùng máu làm môi giới, dùng oán làm vật dẫn, dùng hận làm cầu, mà điểm chết người là người thi chú cũng phải dĩ tử thành chú (dùng cái chết để hoàn thành). Đây là nguyền rủa gân gà chân chính, thử hỏi ai nguyện ý trả giá tính mạng của mình để đi nguyền rủa người khác đâu chứ.
- Đừng nói nhiều như vậy, có giải được hay không?
- Có, ngươi tới Nam Cương vẫn có một đường sinh cơ.
Lý Ngư nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, thứ này còn phiền hơn so với mình nghĩ.
Hắn cúi đầu một chút một chút, đồ án lại lớn hơn một chút, vẫn rất xấu xí.
Tả Từ chớp mắt, nói:
- Tuy ta không giải được nguyền rủa này, nhưng ngươi muốn giải trừ thì phải tới Nam Cương. Ở đây có một viên đan dược, sau khi ăn vào, trong ba năm, có thể khỏi khỏi sự ảnh hưởng của nguyền rủa và vu thuật khác, rất có lợi cho ngươi tới Nam Cương, thế nào?
- Thành giao!
Lý Ngư giật lấy, lập tức dùng ngũ hành linh lực kiểm tra một chút, lại phát hiện viên đan dược này rất khác với đan dược bình thường.
Mình là muốn luyện chế thêm, sau này cũng có thể miễn dịch, hiện tại xem ra là hy vọng không lớn.
Trong viên đan dược này, là một loại năng lượng hoàn toàn khác với ngũ hành linh lực, chắc đây là vu cổ.
- Hậu nhân của lão hữu mà ngươi nói, nàng ta ở đâu?
- Ngay bờ bên kia.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Đông Ngô á?
- Đúng vậy.
- Không đi, ngươi mang nàng ta tới đây.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Đông Ngô thì ta khẳng định sẽ không đi, lần trước suýt chút nữa thì chết ở đó.
- Lần trước là tiểu tử đó họ Lâm hại ngươi, cố ý để ngươi đi đưa Kim Thiền xá lợi, lần này thì khác, Kim Thiền Tử đã sống dậy rồi, đó chính là hung nhân trăm phần trăm, tam giới ai gặp cũng phải đi vòng, hắn từ cung Thái Sơ sống lại, trong đoạn thời gian này không ai dám tới.
Lý Ngư vừa nghĩ tới Đông Ngô, hiện tại lại buồn cười, Chu Du đó hại người ta, một lòng muốn chiếm lấy Giang Nam Đạo, vì thế không tiếc hại chết mình.
Hiện tại thì hay rồi, mất hết mặt mũi, chơi hỏng rồi!
Có điều Phương Tịch cũng đúng là kinh diễm, không ai ngờ, bọn họ lại biết đánh như vậy.
Trước kia chỉ biết mấy nhân vật lợi hại của Minh giáo, đạo pháp cao siêu, có thể đại náo hoàng cung mà vẫn toàn thân trở ra.
Không ngờ binh mã dưới tay bọn họ cũng lợi hại như vậy. Chẳng trách có thể khiến cho Giang Nam Đạo gà chó không yên
- Tả Từ tiền bối, ngươi đã thành tiên rồi, có loại pháp thuật nào mà vù một cái có thể đến được không?
Tả Từ gật đầu nói:
- Có.
- Quá tốt, vậy chúng ta đi thôi, trị xong ta còn muốn trở về ngắm Tây hồ.
Tả Từ cười nói:
- Ngươi hãy nghe ta nói hết đã, có thì có, nhưng không dám dùng. Ngươi cũng biết, còn có một đám người đang đuổi giết ta mà, hiện tại ta ẩn đi tu vi, một khi thi pháp, khẳng định lại bị nhằm vào.
- Vậy chúng ta đi thế nào?
- Đi bằng chân thôi.