Trong thành Giang Châu, Khám Trạch khoan thai mà đến.
Hắn nhìn Đồng Quán trước mắt, trong lòng trào ra một tia khinh thường, Xu Mật Viện Sứ cái gì, còn không phải là một phế vật sao.
Hắn vừa muốn kiếm chiến công, lại không dám tự mình đi đánh Phương Tịch, kết quả chạy tới cướp công lao, còn chạy xa tới cách mấy thành như vậy.
Giang Nam Đạo Thanh Khê Động mới là chiến trường, ngươi chạy đến Giang Châu, lại muốn phân công, chẳng trách Đại Tống lại suy nhược như vậy, toàn là loại người này nắm quyền, làm sao mà hưng thịnh được.
- Khám thị trung, quý quân đến Giang Nam Đạo lâu như vậy, lại án binh bất động là có ý gì?
Khám Trạch cười nói:
- Đồng viện sứ, hai quân giao chiến, sự việc quan trọng, phải biết người biết ta. Binh mã của Đông Ngô ta mới đến, mà phản tặc Phương Tịch thì chiếm cứ nơi này mấy chục năm. Nếu tùy tiện động thủ, chỉ sợ sẽ trúng mai phục.
Đồng Quán xoay chén, thổi nhiệt khí, nói:
- Cam Hưng Bá chính là đại tướng Đông Ngô, đối phó Phương Tịch, nghĩ chắc sẽ không có sai lầm.
Hắn nhìn Khám Trạch, trong lòng thầm hận, bản thân Đồng Quán là không tán thành dẫn binh, cho nên hắn cực lực thượng thư, để mình cũng đến Giang Nam Đạo, tham dự lần tiễu phỉ lần này.
Theo hắn, đối diện chính là một đám người Đông Ngô thối nát, đến Đại Tống xin cơm...
- Nếu các hạ cảm thấy dễ đánh, chúng ta có thể nhường đường, để các ngươi đi trước. Có thể tiêu diệt được Phương Tịch thì cả nhà đều vui.
Đồng Quán vỗ bàn, cả giận nói:
- Vậy những thứ mà Đông Ngô đã nuốt vào thì phải nhả ra.
Sắc mặt Khám Trạch cũng khó coi, hắn không ngờ, hoạn quan Đại Tống gửi tới này lại cứng cỏi hơn đám người hoàn chỉnh trước kia.
- Các ngươi đã không ra đánh, chúng ta không thể nhìn Phương Tịch tiếp tục họa hại Giang Nam, người đâu, truyền quân lệnh: Thắng Tiệp Quân tiến đóng Thái Bình Châu!
Khám Trạch hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái Bình Châu ở ngay bên cạnh Thanh Khê Động, đây là hắn tới đốc chiến à?
Sau khi ra khỏi nha thự, Khám Trạch trầm giọng nói:
- Nói với Cam Ninh tướng quân, đánh một trận thắng nhỏ, bịt miệng người Tống lại.
...
- Khám Trạch bảo ta đánh một trận thắng nhỏ, các ngươi thấy thế nào?
Trong đại trướng, Cam Ninh nhìn một vòng, nghiêm giọng hỏi.
- Đám người mạt tướng đã sớm nóng lòng rồi.
Cam Ninh cười nói:
- Tốt lắm, từ... Ừ, Mục Châu đi.
Mục Châu là một thành trì Phương Tịch chiếm lĩnh, không tính là lớn cũng không tính là nhỏ, hạ Mục Châu đủ để báo lên chiến công rồi, hơn nữa chắc tổn thất cũng không lớn.
- Muốn lấy Mục Châu, phải hạ được Ô Long Lĩnh, ai muốn đi?
Trong đại trướng, một võ tướng trẻ tuổi đứng dậy ôm quyền nói:
- Mạt tướng nguyện đi.
Cam Ninh nhìn một cái, là Đông Ngô Biệt Bộ Ti Mã Trần Vũ, hắn cười nói:
- Tử Liệt đi, ta cũng đỡ lo.
Trần Vũ điểm binh mã bản bộ, từ đại doanh xuất phát, tới Ô Long Lĩnh.
Cam Ninh lại chỉ vào Mục Châu nói:
- Còn cần một người nữa từ chính diện tấn công Mục Châu, phối hợp tác chiến với Trần Vũ hành quân tập kích.
- Mạt tướng nguyện đi.
Cam Ninh nhìn, lần này đứng ra là Ngô tướng Tống Khiêm.
Cam Ninh gật đầu, nói:
- Sau khi hạ Mục Châu, không được sát thương bách tính, phải mở kho phát lương, trấn an phụ lão trong thành, tích góp nhân vọng.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Lúc này chính là buổi sáng, căn bản không thể ẩn thân, đại quân đi trên đường nhỏ uốn lượn của Giang Nam Đạo, còn nói là đi tập kích, có thể nói là vô cùng kiêu ngạo.
Rõ ràng là đang nói ta không để ngươi vào mắt, binh mã Đông Ngô trước giờ sau khi đến Giang Nam Đạo, một binh cũng không phát, lần này đánh trước một trận cho người Tống phải mở to mắt.
Dãy núi Ô Long Lĩnh Nguy nga ngâm mình trong trời chiều mênh mông, tịch dương như máu, một đàn chim lướt qua đại thụ che trời trên dãy núi.
Tinh kỳ Đông Ngô bay phất phới trong gió đêm, binh mã đi qua nơi này, phó tướng của Trần Vũ nhíu mày nói:
- Tướng quân, nơi này hiểm trở, không bằng phái thám báo dò đường trước.
Trần Vũ vừa định nói chỉ là một đám, giặc cỏ thì việc gì phải hưng sư động chúng, nhưng hắn giương mắt nhìn một cái, quả thật là thứ núi hiểm trở.
- Ừ, truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, bắc nồi nấu cơm, phái ra thám báo, sau đó lại hành quân.
Đại quân ngừng bước ở đây, chỉ chốc lát sau đã khói bếp lượn lờ, binh mã Đông Ngô nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ.
Bởi vì trong Minh Giáo của Phương Tịch, có rất nhiều người biết pháp thuật, cho nên cho dù những binh mã này là nghỉ ngơi hồi phục, cũng bày ra pháp trận, để đối kháng, phòng bị pháp thuật.
- Tướng quân, thám báo tìm hiểu trở về, không phát hiện mai phục.
Trần Vũ gật đầu, cười nói:
- Giặc cỏ chính là giặc cỏ, nào biết hành quân bày trận, lần này hạ Mục Châu, chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Chúc mừng tướng quân lập được công đầu.
Trần Vũ mỉm cười một tiếng, hắn xuất thân rất cao, lại từng cùng theo Tôn Sách chinh chiến Giang Đông, thống lĩnh là Lư Giang Thượng Giáp tinh nhuệ.
Hiện giờ tòng quân xuất chinh, không ngờ lại phải ở dưới Cam Ninh, đã sớm nghẹn một cục tức, muốn đánh một trận để phát tiết ra, cho những người trong triều biết, ai mới thật sự là đại tướng Đông Ngô.
Đại quân tiếp tục tiến về phía trước, đội ngũ kéo dài tiến vào sâu trong Ô Long Lĩnh.
Thỉnh thoảng có tẩu thú chạy ra, Trần Vũ cười nói:
- Thấy không, nếu có mai phục, những con chim này đã sớm sợ chạy mất rồi.
- Tướng quân cao kiến!
Vù một tiếng, tiếng dây cung xé nát không khí.
Một đạo tiễn khí sắc bén bắn tới mặt Trần Vũ, hắn vội vàng tránh né.
Không đợi hắn thở dốc, lại một mũi tên phá không mà đến.
- Hảo tặc tử!
Trần Vũ giận dữ quát to một tiếng, giơ trường thương trong tay, muốn gạt mũi tên ra.
Rầm một tiếng, mũi tên và mũi thương va chạm, phát ra thanh âm chói tai, cùng với hỏa quang bắn ra bốn phía.
Trần Vũ vung thương, quát:
- Địch tập! Liệt trận!
Vù một tiếng, sắc mặt Trần Vũ khó coi, mũi tên bị hắn gạt ra, không ngờ lại từ dưới đất một lần nữa vòng về.
Đáng sợ hơn là, mũi tên sau khi vòng về, tốc độ và uy lực đều lớn hơn vừa rồi.
Bụng ngựa của hắn bị đâm thủng, yên ngựa chặn lại mũi tên này, Trần Vũ ngã nhào xuống ngựa.
Trong sơn lĩnh, một võ tướng cười lạnh một tiếng, hắn để mình trần kéo dây cung, hướng tên lên trời.
Mũi tên treo trên không trung, chậm chạp xoay tròn, sau một thoáng, từ mũi tên đang bồng bềnh vô số mũi tên nhỏ hạ xuống.
Nhìn kỹ, những mũi tên này đều là quang ảnh, không phải vật thật.
- Giơ thuẫn!
Binh mã Đông Ngô liệt trận kịp thời, sau khi giơ thuẫn, trên không toàn bộ trên đội ngũ, xuất hiện một quang thuẫn màu xanh nhạt.
Thuẫn này chặn được đại bộ phận mưa tên, nhưng vẫn có một số bắn vào, sau khi chui vào thì vô kiên bất tồi, lập tức đóng đinh người ta trên mặt đất.
Trần Vũ trợn mắt, giơ thương chỉ một cái, trường thương trong tay như rồng, bay đến không trung, đánh rơi mũi tên đang bồng bềnh.
Ngô Quân cất tiếng hoan hô, hán tử trốn trong chỗ tối lại bất vi sở động.
Bên cạnh hắn, một người ăn mặc giống như đạo sĩ reo lên:
- Bàng Vạn Xuân, tên của ngươi bị người ta đánh rơi rồi kìa.
- Gấp cái gì.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Ngươi lại nhìn đi.
Sau khi mũi tên đó rơi xuống đất, giống như cá chạch vào nước, chui xuống trong đất.
Đột nhiên, đại địa run run, từ dưới đất vô số quang tiễn nhô ra, binh mã Đông Ngô đỡ không kịp, hơn nữa là từ dưới hướng lên trên, cũng không tiện phòng bị, nhất thời tử thương vô số.
Đạo sĩ đó Lý Ngư đã gặp mặt một lần, chính là Bao Đạo Ất đại náo ở hoàng cung Đông Kinh, hắn vỗ tay cười to, vẫy vẫy tay, bên cạnh có người đánh trống trận.
Trong Ô Long Lĩnh, vô số binh mã chui ra, từ khắp núi đồi lao xuống.
Những người này, mặc trên người đều là chiến bào màu xanh lục thuần một sắc. Nếu Lý Ngư ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện, trên chiến bào của bọn họ, có đồ án giống với lệnh bài mà mình có được trong giếng ở chùa cổ.
Binh mã mà Bao Đạo Ất chỉ huy, tuy bị Cam Ninh gọi là giặc cỏ, nhưng rất có pháp luật, khi chạy cứ ba người một đội, mười đội tương liên, phối hợp tác chiến với nhau.
- Tới hay lắm!
Trần Vũ giơ ngang thương, muốn xông lên chém giết.
Bao Đạo Ất nói với Bàng Vạn Xuân:
- Trừ bỏ viên mãnh tướng này, còn lại không đáng để sợ hãi!
- Hắn ngàn không nên, vạn không nên, chính là không nên vào Ô Long Lĩnh này.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Nơi này là địa bàn của chúng ta.