Lý Ngư thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm rượu.
Mình tìm trăm phương nghìn kế, ngăn cản hắn đề thơ trên tường, không ngờ lần này càng triệt để hơn, trực tiếp bị người ta nghe thấy.
Giờ thì hay rồi, một bước đúng chỗ.
Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, ở cửa tửu lâu có người đang nhìn lên trên, nhướn mày trợn mắt, lườm Tống Giang.
Tống Giang có chút hoảng hốt, nhưng tửu ý vẫn chưa tỉnh, vẫn gân cổ, chuẩn bị cãi lại.
Lý Ngư có chút bất đắc dĩ, hắn quên mất hắc tư này là người Sơn Đông, bình thường còn đỡ, một khi uống rượu vào thì lại rất ghê gớm. Rượu mà xộc lên, cảm thấy toàn bộ lục triều đều là của hắn, Quan Vũ Gia Cát Lượng cộng lại cũng không lợi hại bằng hắn, không văn võ song toàn bằng hắn.
- Ngươi rất không có đạo lý, ta tự biểu đạt suy nghĩ trong lòng, thế nào lại là thơ châm biếm?
- Còn dám giảo biện!
Người dưới lầu vỗ lan can, tung người nhảy lên thẳng lầu hai.
Lý Ngư vừa muốn ra tay cứu Tống Giang, chỉ thấy hắn bưng chén rượu, hắt lên mặt người đến.
Khi người này lau mặt, Tống Giang tung ra một chưởng, đánh cho hắn xoay ba vòng tại chỗ.
Không đợi hồi thần, trong mắt vẫn toàn là kim tinh, đã bị Tống Giang một tay tóm lấy bả vai, dùng tay kia thì tát liền ba cái, đánh cho khóe miệng trào máu, hai má sưng đỏ, ngã xuống đất.
Tống Giang nhấc chân đá tới háng hắn,
- Ta tự uống rượu! Ta tự làm thơ! Ta tự ngâm xướng! Liên quan gì tới ngươi!
Hắn cứ nói một câu lại đá mạnh một cước, khiến người trên mặt đất đau tới hai mắt lồi ra, sắc mặt tái mét.
Lý Ngư sờ sờ mũi, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Người này nhảy lên, công phu không thấp, thậm chí còn là tu sĩ.
Nhưng ở trước mặt Tống Giang, không ngờ lại không chịu nổi một kích, bị đánh cho gà bay trứng vỡ, rất đáng thương.
- Tống đại ca... Hay là bỏ qua đi.
Tống Giang vỗ tay, nói:
- Ta nể mặt Lý Ngư tiểu huynh đệ, bằng không hôm nay tất không bỏ qua cho ngươi.
Trước mắt Lý Ngư tối sầm, tức tới da đầu ngứa ran, tự ngươi đánh người của quan phủ thành như vậy, lại báo ra tên của ta làm chó gì.
- Đại nhân!
Lúc này người bên dưới mới có phản ứng, nhao nhao rút đao ra, muốn đi lên cứu người.
Tống Giang toát mồ hôi, tửu ý tỉnh ba phần, kêu lên:
- Nhiều người như vậy...
- Nhảy cửa sổ!
Lý Ngư nhìn sông Tầm Dương, nói khẽ.
- Chạy cái gì, chúng ta có lý, chúng ta không sợ. Cho dù là bẩm báo tới điện Đại Khánh, gặp Triệu quan gia, ta cũng phải hô to một câu uống rượu có công, ngâm thơ vô tội!
Mắt thấy người đông nghìn nghịt cầm đao xông lên, Lý Ngư túm Tống Giang và hai đồ đệ, không thèm phân trần từ cửa sổ nhảy ra, bùm một tiếng rơi xuống nước sông.
Quan binh ở cửa sổ, người biết bơi đều nhảy xuống, cũng không quan tâm tới nước sông rét lạnh.
Người không biết bơi thì ở cạnh cửa sổ, dùng nỏ tay nhắm vào bắn loạn xạ.
Lý Ngư dựng lên một thủy thuẫn ở sau người, Ly Thủy Quyết của hắn đã đạt tới hóa cảnh, mang theo Tống Giang giống như cá chạch vào sông, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
- Đại nhân, ngươi sao rồi!
Người trên mặt đất lộ ra thần sắc thống khổ, cả nửa ngày vẫn không nói ra nổi một câu.
- Đau. . . Đau chết mất, mau đuổi theo cho ta!
Khi ra ra sân vô cùng uy phong, vỗ lan can bay lên. Đáng tiếc kết cục lại có chút thê thảm, uy phong chưa đến một giây, đã bị đánh thành đầu heo.
Quan binh chung quanh không có một ai dám cười, thân phận người này rất cao, nếu xảy ra chuyện, mọi người đều toi đời.
Ven bờ sông Tầm Dương, trên một đường nhỏ cạnh đồng ruộng không bắt mắt.
Tống Giang bị ngâm nước lạnh, tửu ý bay hết hoàn toàn, nằm trên mặt đất cạnh bờ, vẻ mặt khóc tang,
- Khổ rồi, khổ rồi, vừa định ngồi tù tử tế ở Giang Châu, chờ hết thời hạn thi hành án thì trở về chăm cha già tận hiếu, sao lại đánh người của quan phủ, lần này gây ra đại họa rồi.
Lý Ngư nuốt nước miếng, nói:
- Trước kia chỉ nghe nói Tống đại ca thích làm việc thiện, anh hùng nghĩa khí, không ngờ thân thủ cũng tốt như vậy.
Tống Giang bò dậy, nói:
- Huynh đệ, ngươi mau đi đi, ta muốn tới quan phủ tự thú, để tránh liên lụy tới ngươi.
Lý Ngư thở dài, nói:
- Trước khi ngươi đi tự thú, để ta hỏi thăm giúp ngươi, xem quả trứng xui xẻo đó là ai. Nếu là nhân vật nhỏ, tốn chút tiền xem có thể giải quyết được không, dẫu sao ta vẫn nói chuyện được với Thái Kinh.
- Thất kính thất kính, thì ra Lý Ngư tiểu huynh đệ còn có giao tình với Thái tướng.
Tống Giang nói xong, suy nghĩ một chút, hắn ở Đông Kinh Biện Lương nổi danh như vậy, quen biết Thái Kinh cũng là chuyện rất bình thường.
- Huynh đệ mất bao nhiêu bạc, cứ nói với ca ca.
Lý Ngư cười nói:
- Chuyện có thể dùng bạc để giải quyết đều là việc nhỏ. Tống đại ca chờ ở đây một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.
Tống Giang mắt thấy hắn từ bờ sông tùy tiện nhặt một hòn đá, giẫm lên bay đi.
- Chậc chậc, Chính Kinh Đạo Trưởng này đúng là có thể ngự không trên trời, ngao du dưới nước.
Sau khi hắn nói xong, nhìn bên cạnh, Đại Mộng Tiểu Mộng ngơ ngác ngồi bên bờ, nhìn nước sông.
Tính tình thích kết giao bằng hữu của Tống Giang lại nổi lên, đi tới hỏi:
- Hai vị tiểu đạo trưởng, tên là gì?
Đại Mộng và Tiểu Mộng nhìn nhau, không ai lên tiếng, tiếp tục ngơ ngác nhìn nước sông.
Tống Giang cũng không xấu hổ, mỉm cười mấy tiếng, đi đến bờ sông.
- Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc.
Lý Ngư vừa trở lại thành Giang Châu, phát hiện chuyện không đúng.
Toàn bộ Giang Châu đều đã giới nghiêm, trên ngã tư đường khắp nơi đều là quan sai kiểm tra người đi đường, mỗi người đều thần sắc nghiêm túc, không dám lơ là.
Có người đã cầm bức họa, bắt đầu hỏi han từng nhà, Lý Ngư nằm trên cây, nhìn xuống một cái, vừa hay có một quan sai giơ bức họa, cơ hồ giống hệt với Tống Giang.
Lại nhìn bên cạnh hắn, không ngờ còn có một người, có bảy tám phần giống mình.
Đây là chọc phải tổ ong vò vẽ à?
Lý Ngư vẫn đang buồn bực không biết người bị Tống Giang đánh là ai, nhìn thấy trên ngã tư đường, một người thân hình cao lớn đi tới.
Một thân thịt thô giống như gấu chó, lông mày dính thành một đường, màu vàng đỏ. Trong ánh mắt đầy tia máu, tóc dựng dứng, nhìn qua giống như bụi cây.
Trong trời lạnh như vậy, hắn vẫn để ngực trần, lảo đảo đi tới, bắt một quan sai hỏi:
- Các ngươi làm gì thế, sao không ai thông tri cho Thiết Ngưu ta?
Quan sai này bị hắn xách lên không trung, vừa muốn phát hỏa, nhìn thấy là hắn, chỉ có thể nhịn:
- Tặc nhân cấu kết Phương Tịch, đánh Đồng đại nhân của Xu Mật Viện Sự tới hiệp trợ Đông Ngô tiễu phỉ, Tri phủ hạ lệnh đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn.
Lí Quỳ lập tức giật lấy bức họa, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức nổi trận lôi đình, kêu lên:
- Đây là ca ca Tống Công Minh của ta, là hán tử tốt nhất thiên hạ đệ nhất, đám điểu nhân các ngươi dám đổ oan cho người tốt?
Quan sai bị hắn ném xuống đất nghe vậy liền mừng rỡ, hét lớn:
- Tìm được tặc nhân rồi, tìm được tặc nhân rồi, hắn tên là Tống Công Minh, là huynh đệ của tên này.
Lí Quỳ nhấc chân, giẫm lên ngực quan sai đó, lập tức giẫm cho hắn hai mặt trợn trừng, miệng phun máu tươi, đi đời nhà ma.
Lý Ngư gãi gãi đầu, đây đều là điểu nhân gì vậy, quả nhiên là thiên sát tinh, thật con mẹ nó nóng nảy thế.
Càng khiến người ta đau đầu là, Tống Giang đánh Đồng Quán một trận, may mà hắn là thái giám.
Có điều trong lời đồn, Đồng Quán chưa bị thiến sạch sẽ, cho nên mới làm thái giám có thể làm đến mọc râu cá tính như vậy.
Lý Ngư biết Đồng Quán này vô cùng thích đánh giặc.
Hắn thuộc về người thích khoe mẽ, tiền kỳ còn hữu mô hữu dạng, đến hậu kỳ đánh triều Kim thì trực tiếp lừa chết cả đội hữu.
Nhất là đại bại ở sông Bạch Câu, trực tiếp thúc đẩy người Kim khinh bỉ Đại Tống, thế là hung hãn xé bỏ minh ước rồi nam hạ.
Tuy Lí Quỳ trước kia cũng lăn lộn không tồi, nhưng vẫn chưa tới mức giết người trên đường, lần này vì Tống Giang, đúng là bất chấp mọi giá.
Hắn vừa gây chuyện, quan binh chung quanh lập tức đều vây tới, Lý Ngư quay đầu bước đi, bay tới ngoài thành.
...
Trong thành Giang Châu, một đội binh lính khôi chói giáp sáng, mặc dù có vẻ phong trần, nhưng quân dung nghiêm chỉnh, đều cầm binh khí, không hề loạn.
Quân quân kéo một chiếc xa giá, bên trên phủ lăng la tán vàng đỏ ngự ban, một vị tướng quân ngồi ngay ngắn, chính là giám quân hành quân, Xu Mật Sứ Đồng Quán Đồng Quốc Phụ.
Mà binh mã phía trước chính là tâm phúc trong tâm phúc của hắn, Thắng Tiệp Quân.
Những binh này đều là con mồ côi của tướng sĩ đã chết trận ở chiến trường tây bắc, được Đồng Quán thu dưỡng, tổng cộng có ba ngàn người, đều bái hắn làm nghĩa phụ.
Hắn vừa tới Giang Châu, hăng hái hăm hở, chuẩn bị cùng Cam Ninh triệt để tiêu diệt Phương Tịch.
Ai ngờ xuất sư bất lợi, đến Tầm Dương Lâu chiêm ngưỡng bút tích của Tô Đông Pha một chút, vừa vào lâu liền nghe thấy có người đọc thơ châm biếm.
Hắn ỷ vào có chút bản sự, muốn giáo huấn người này, ai ngờ lại đá phải thiết bản.
- Đại nhân, trong thành có người nhận ra hắn, kẻ hành hung chính là Tống Công Minh.
- Bắt được chưa?
- Vẫn chưa...
- Vậy ngươi tới làm gì?
Đồng Quán che miệng, sợ lộ ra biểu cảm đau tới nhe răng, ảnh hưởng đến uy vọng của mình.
Người dưới tay vội vàng chạy đi, tiếp tục đi truy sát Lí Quỳ.
Bách tính ven đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ, khen ngợi thiên uy của cấm quân.
Binh mã lợi hại như vậy, nội an phân loạn, còn không phải là dễ như trở bàn tay à, vì sao phải mời Đông Ngô xuất thủ.
Nhưng mà rất nhanh, phần lớn ánh mắt đều nhìn về phía một người sau xa giá. Nữ tướng đó ngân khôi ngân giáp, áo choàng màu tím đỏ, ngựa đỏ dưới người, mắt phượng mày kiếm miệng anh đào, quốc sắc thiên hương, lộ hết anh khí.
- Nữ tướng này là ai vậy?
Có người hiếu sự hỏi.
Người chung quanh hắn cũng không biết, rất nhanh sự chú ý của mọi người đều chuyển dời đến đây.
Nữ tướng này bực mình nhìn một vòng, nàng ta là tiểu thư của Hộ gia trang trên đất Sơn Đông.
Chỉ vì Hộ gia trang bị Đồng Quán điều động, đến tây bắc áp giải dân phu, khiến nàng ta lập được chút công lao trên chiến trường.
Đồng Quán là người ái tài, lập tức nhận làm nghĩa nữ, để nàng ta theo mình tới bình định.
Đoàn người bọn họ đi tới nha thự trong thành Giang Châu, Đồng Quán được người ta đỡ xuống xe ngựa, tư thế đi đường vẫn có chút kỳ quái.
Sau khi hắn tiến vào, nhìn một vòng, cả giận nói:
- Khám Trạch đâu? Sao vẫn chưa tới?
Đại Tống mời Đông Ngô xuất binh, trước khi lâm chiến lại phái Đồng Quán tới.
Lúc này Chu Du mới biết, trong triều đình Đại Tống cũng một đám tặc tinh.
Hắn đương nhiên không muốn để Đồng Quán đến, trong mắt quân thần Đông Ngô, đại tướng Cam Ninh của bọn họ, tiêu diệt Phương Tịch là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đồng Quán tới làm gì? Nói dễ nghe một chút thì là hợp lực tiễu phỉ, kỳ thật chính là đến cướp công lao, thuận tiện giám thị đại quân Đông Ngô.
Cho nên hắn bảo Khám Trạch đến, thương nghị một chút đại sự hai quân hiệp lực, nhưng Khám Trạch đến nay vẫn chưa tới.
Dáng điệu của Đồng Quán rất lớn, trước giờ luôn là người khác chờ hắn, lần này hắn lại phải chờ người khác, lại thêm vừa bị đánh đau một trận, tâm tình càng không tốt.
Quan viên chung quanh, ở Giang Châu là quan phụ mẫu, nhưng ở trước mặt Đồng Quán lại thở mạnh cũng không dám.
Đồng Quán bất mãn hừ lạnh, ngồi vào ghế thái sư, che miệng trầm mặc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết vì sao hắn lại như vậy tức giận, nhưng không có một ai biết, đây là hắn đang đau.
....
Ngoài thành, Lý Ngư ngự không mà đến.
- Tống đại ca, thu thập một chút rồi trốn đi!
Tống Giang giật mình đứng đờ tại chỗ, vốn hắn vẫn đang rửa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Ngư, trực tiếp nói một câu như vậy.
- Hiền đệ... Cái này?
- Ngươi có biết người ngươi đánh là ai không?
Tống Giang lắc đầu, nói:
- Không phải là... Phủ tôn chứ?
- Còn phủ tôn gì? Ngươi đánh là Xu Mật Sứ Đồng Quán đương triều.
Tống Giang đặt mông ngồi xuống đất, biểu cảm trên mặt muôn màu muôn vẻ,
- Đồng... Đồng Quán?
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, mình say rượu lại có thể đánh Đồng Quán.
Đồng Quán này ở Đại Tống, thậm chí là ở lục triều đều rất nổi tiếng.
Đánh hắn, trên cơ bản là đừng hòng sống ở Đại Tống, trừ khi là ẩn cư trong thâm sơn.
- Hiền đệ, không nhầm chứ? Đồng Quán không ở Xu Mật Viện, đến Giang Châu làm gì?
Lý Ngư xòe tay nói:
- Hắn đến tiễu phỉ, giờ thì hay rồi, hắn nói thẳng ngươi là đồng đảng của Phương Tịch, đã vẽ bức họa của hai chúng ta. Ta đoán thằng ôn này đã nhận ra ta rồi, có điều ta không đánh hắn, còn có thể qua loa lấp liếm được, nhưng ngươi thì thảm rồi.
- Thiên hạ này to lớn, chỗ nào có thể cho Tống Giang ta được sống yên?
Lý Ngư vỗ vai hắn, cũng vô cùng đồng tình, ai ngờ uống rượu nổi điên lại có thể đánh tới Đồng Quán.
Đừng nói là đương sự Tống Giang này, cho dù là Lý Ngư, cũng cảm thấy hắn có chút xui xẻo.
Chẳng lẽ Thiên Ám Tinh Dương Chí bị mình thu vào Chính Kinh Môn, một thân thuộc tính xui xẻo đó của hắn tự động chuyển sang cho đại ca Tống Giang?
- Hiền đệ, không phải ngươi nói quen với Thái Kinh ư, liệu có thể...
Tống Giang nói đến một nửa, thấy ánh mắt của Lý Ngư, cười mỉa nói:
- Cái này có chút quá đáng, chủ yếu là ta đánh quá độc ác. Ài, uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!
Nếu người khác thì còn đỡ, hắn nhắm vào hạ thể của Đồng Quán, đá mạnh cả chục cú.
Nếu thực sự chưa thiến sạch sẽ, cũng bị Tống Giang làm thành sạch sẽ.
- Ta ở Lương Sơn Bạc, cũng có mấy huynh đệ, đang nghĩa trên núi. Tống Giang suy nghĩ một lát, trở nên do dự,
- Nếu lên núi ngồi ghế dựa, chẳng phải là làm bẩn thân thể trong sạch cha mẹ cho ư?
Lý Ngư có đánh chết cũng sẽ không để Tống Giang lên núi, mục đích lần này của hắn, chính là ngăn cản Tống Giang lên Lương Sơn.
Bằng không với giao du của hắn, ít nhất cũng lôi kéo được mấy chục sát tinh lên núi.
Trên sổ nhỏ trong lòng mình, có thêm mấy chục sát tinh không thể nghịch chuyển.
- Lục triều lớn như vậy, việc gì cứ phải câu nệ ở Đại Tống, không bằng ra ngoài kiến thức một phen. Có lẽ khi ngươi trở về, Đồng Quán đã chết rồi, hoặc là bị lưu đày rồi.
Tống Giang gật đầu nói,
- Hiền đệ nói rất có đạo lý, chỉ sợ liên lụy tới hiền đệ.
Lúc này Lý Ngư mới nhớ ra, trong thành còn có một tên nữa, thằng đó chỉ có Tống Giang mới trị được.
- Đúng rồi, khi ta vào trong thành tìm hiểu tin tức, có một người tự xưng là Thiết Ngưu, thấy quan phủ cầm bức họa của ngươi truy nã lùng bắt, ở ngay tại chỗ giết một quan sai, hiện giờ đang đại náo ở trong thành.
Tống Giang vỗ gáy,
- Hỏng rồi, ta phải đi cứu Thiết Ngưu huynh đệ!
Lý Ngư còn chưa vươn tay ra, thân hình của Tống Giang đã lóe lên, không ngờ biến mất tại chỗ.
Chỗ hắn vừa đứng, ngay cả một đạo tàn ảnh cũng không có, tay Lý Ngư vẫn giơ trong không trung, lộ ra có chút lóng ngóng.
- Không hổ là Thiên Khôi Tinh.