Ở chỗ cách Lý Ngư không xa, binh mã của Cam Ninh đóng quân ở Giang Nam Đạo, ngoài thành của Thái Bình Châu.
Bọn họ cơ hồ không phát sinh quan hệ với bách tính của Đại Tống, khi mượn đường đều sẽ báo trước, đồng thời bồi thường cho bách tính.
Dần dần, lòng đề phòng của bách tính Giang Nam Đạo tiêu tán, ấn tượng đối với đội binh mã Đông Ngô này cũng tốt lên.
Bách tính tai miệng tương truyền, sự phẫn nộ của dân chúng đối với chuyện mượn binh mã Đông Ngô tới bình định cũng đang chậm rãi biến mất.
Trong triều chư công đều lấy làm đắc ý, tự xưng là trí mưu tài học, cao hơn tiểu dân không chỉ một chút.
Trong đại doanh, binh mã đều đang nghỉ ngơi hồi phục, đại chiến sắp tới, một cỗ túc sát chi khí tràn ngập toàn bộ doanh địa.
Cam Ninh mặc khôi giáp, ngồi trên đài điểm tướng, dưới đài có hơn trăm kỵ binh, đều dắt ngựa đứng bên dưới, bọn họ mặc bì giáp màu đen, thân hình cao lớn khôi ngô, trên mặt không hề có biểu cảm, tựa như một đống tượng từ nham thạch khắc thành.
Cam Ninh từng dẫn theo một trăm kỵ này đi cướp đại doanh của Tào Tháo, phá doanh mà quay về, chém đầu nhiều không đếm xuể, nhất thời thanh danh đại chấn.
Ở bên cạnh hắn, còn có một người trung niên ăn mặc như văn sĩ, nói với Cam Ninh:
- Minh Giáo của Phương Tịch là bản thân hắn sáng lập ra, năm xưa hắn lưu lạc giang hồ, thu nạp một đống người. Trong những người này có cao tăng Phật môn, chân nhân đạo gia còn có nghĩa sĩ Bạch Liên tạo phản ở Đại Đường, ma sư ở Tây Vực.
Văn sĩ trung niên nói tới đây, không nhịn được cười nói:
- Nói đến cũng buồn cười, Phương Tịch thu nhận hết những giáo phái này, sáng lập một Minh Giáo. Trong Thánh Đường của Minh Giáo, thờ phụng ba tượng thần, phân biệt là Đại lương hiền sư Trương Giác của Thái Bình Đạo, phật Thích Ca Mâu Ni của Phật giáo Thiên Trúc, Mani, tổ sư sáng lập giáo của Mani giáo.
Cam Ninh cũng không nhịn được mà bật cười:
- Hắn cũng không sợ tham nhiều ăn không trôi à.
- Tướng quân đừng khinh thường hắn, dưới tay Phương Tịch có rất nhiều người tài ba, không chỉ là một số tu sĩ của lục triều Trung Nguyên bán mạng cho hắn, còn có rất nhiều ma sư, thủ đoạn của bọn họ thiên kì bách quái, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
- Ma sư?
Cam Ninh có chút khó hiểu,
- Ma sư rốt cuộc là cái gì vậy?
- Ma sư chính là cao thủ của Mani giáo, tương tự như cao tăng của lục triều chúng ta.
Văn sĩ trung niên chính là Đông Ngô Khám Trạch, học thức uyên bác, một mực được Tôn Quyền trọng dụng, lần này phái hắn đến phụ tá Cam Ninh, thực tế địa vị kỳ thật còn cao hơn Cam Ninh.
Khám Trạch thở dài, nói:
- An Tức Đế Quốc của Tây Vực bị diệt, quốc giáo Mani giáo trước kia đứng mũi chịu sào, chùa chiền của Mani giáo bị kéo sập đốt cháy, khắp nơi đều treo thi thể của ma sư.
- An Tức Đế Quốc, mất trong tay một tôn giáo rất tàn bạo, sau khi bọn họ bị chiếm đóng. Nam ma sư trong thành Thủ đô đế quốc bị thiến nơi đông người, công chúa của An Tức Đế Quốc và Thánh Nữ của Mani giáo bị kéo tới đầu đường cưỡng hiếp, phu nhân cung nữ tông tộc bị buộc dây cổ như chó dê, ngang nhiên rao hàng.
- Dưới đại thế, ma sư chỉ có thể trốn đi, tới lục triều rất nhiều, lại khai thương sớm nhất cho Đại Tống và Đại Đường, cho nên người tập trung ở hai nước Đường Tống chiếm đa số.
Cam Ninh hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường,
- Bọn họ đã là quốc giáo của An Tức Đế Quốc, được vạn dân kính ngưỡng, cung phụng, tự nhiên phải giữ đất cho dân, trên báo Thiên tử, dưới an lê dân. Quốc thổ không còn, những người này không nghĩ tới báo thù rửa hận, hăng hái đánh trả, chỉ biết chạy thoát thân, đúng là không bằng súc sinh.
Khám Trạch cười nói:
- Người Hồ chưa được giáo hóa, không hiểu lễ nghi, không biết đại nghĩa, ngày năm qua nhất quán là như vậy.
Cam Ninh vặn bao cổ tay,
- Giặc cỏ Phương Tịch, không đáng phải sợ hãi, tiên sinh cứ xem ta trong một tháng, bình định loạn Phương Tịch.
Khám Trạch kéo kéo hắn, cười nói:
- Quá nhanh, không ổn.
Mi phong Cam Ninh khẽ động, như hiểu ra gì đó, hai người nhìn nhau cười.
...
Trong ngoài Giang Châu Thành đều náo nhiệt, không hề cảm thấy không khí đại chiến sắp tới, chỉ có trong tửu quán trà lâu, tửu khách nói chuyện trời đất, chỉ điểm giang sơn mới thao thao bất tuyệt nói tới đại chiến sắp tới.
Phương Tịch ở Giang Nam Đạo mấy năm nay, không làm ác gì, sở dĩ bọn họ bị Tống đình ghi hận như vậy, chủ yếu là năm trước đại náo Đông Kinh, thiếu chút nữa thì giết cả Hoàng đế.
Trong lục triều, bất kể là một quốc gia nào, bị người ta giết tới hoàng cung, đều không thể nhịn được.
Cái này còn thái quá hơn là trực tiếp chiếm châu phủ, cũng có thể hấp dẫn cừu hận của triều đình hơn.
Ví dụ như nói Tầm Dương Lâu này, đầy rẫy các hán tử say ba hoa la hét ầm ĩ, ở ngoài mấy dặm cũng có thể nghe thấy, dường như bọn họ mới là người lên chiến trường, hô phong hoán vũ, chỉ huy thiên quân vạn mã.
Tầm Dương Lâu là đại tửu lâu ở bờ sông Tầm Dương ngoại ô Giang Châu Thành, nhưng những năm gần đây lại một mực không thể khởi sắc.
Cột đá sơn đỏ, trên cột treo phướn trắng, mỗi bên viết năm chữ to: Thế gian rượu vô cùng, lâu nổi danh thiên hạ.
Biển hiệu và câu đối là rất đại khí, nhưng lâu năm thiếu tu sửa, đã có chút loang lổ, trên bậc thang thậm chí còn có rêu xanh.
Tửu lâu như vậy, theo lý thuyết thì nên là khách tới như mây, nhưng hoa nở thì tàn, tửu lâu từng thịnh vượng một thời, hiện giờ cũng không thể kiếm tiền.
Tiểu nhị tuổi tác không lớn, nâng má, nhìn bảy tám khách nhân trong lâu, vẻ mặt buồn bực.
Hôm nay sinh ý rất thảm đạm, mấy người như vậy, hơn nữa chỉ gọi một đĩa đậu tương, mấy vò rượu rẻ.
Chưởng quỹ tám thành là sẽ tâm tình không tốt, mà tâm tình hắn không tốt, vậy khẳng định sẽ không cho mình được dễ chịu.
Hắn càng nhìn càng chán, quay đầu đi, chỉ thấy bên ngoài có ba người đang đi tới tửu lâu.
Một đạo sĩ tuổi tác không lớn, dẫn theo hai tiểu đạo sĩ xấu xí ngu si, đi rất ra dáng.
Lý Ngư từ trong lòng lấy ra sổ nhỏ, bên trên có một điểm đỏ, đỏ rực chói mắt, phát ra ánh sáng.
- Chính là nơi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, bên cạnh tửu lâu này dựng một cây gậy trắng, treo cờ, bên trên viết: Tầm Dương Giang Chính Khố.
Ngoài mái treo biển, là ba chữ to Tầm Dương Lâu mà Tô Đông Pha viết.
Lý Ngư đã ở Giang Châu rất nhiều ngày, cuối cùng đợi được Tống Giang ra. Điểm đỏ này trước kia một mực bất động, Lý Ngư thuận theo điểm đỏ tới tìm, phát hiện là đại lao Giang Châu.
Thằng ôn này ngồi tù ngồi tới nở hoa rồi, không chỉ là trong tù có một phòng riêng, lao tử (người trông tù) còn luôn mồm gọi hắn là đại ca, có thể tùy tiện ra vào, thậm chí còn có thể tới tửu lâu, mà hắn cũng không thích nữ sắc, bằng không tới thanh lâu chơi cũng không có vấn đề.
Mấy ngày trước Trương Thuận đưa cho hắn một con cá lớn, Tống Giang ăn rất ngon miệng nên ăn nhiều.
Lần này ăn tới đau bụng, ban đêm trong bụng đau tới nát gan nát ruột, cả đêm đi tả hai mươi lần, cho nên mới ở trong lao lâu như vậy.
Hôm nay Lý Ngư phát hiện điểm đỏ di động, đi tới ngoài thành, Lý Ngư lập tức đuổi theo, muốn chạm mặt hắn.
Lý Ngư đi tới cửa, tiểu nhị thu hồi khuôn mặt u sầu, đổi sang nụ cười chức nghiệp.
Ba đạo sĩ trước mắt này, nhìn thế nào cũng không giống như là loại có tiền, nhưng biết sao được, thân là một tiểu nhị, vẫn phải tươi cười đón chào.
Hắn cúi lưng cười bồi nói:
- Vị đạo trưởng này, mời vào bên trong.
Lý Ngư đi đến lầu hai, ở cửa thang gác, trên tường tràn ngập các loại chữ viết.
Tiểu nhị cười nói:
- Đây đều là mặc bảo khách nhân trước kia lưu lại, nếu tiểu đạo trưởng có hứng thú, chỉ cần bỏ chút phí văn chương, cũng có thể viết lên.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Ăn xong rồi tính.
Trong lòng tiểu nhị thầm khinh bỉ, ngươi có tiền à mà còn ăn xong rồi tính.
Khách hàng thích sĩ diện như vậy, hắn thấy nhiều rồi, tuy không dám trực tiếp vạch trần, nhưng oán thầm vài câu là khẳng định rồi.
Lý Ngư lấy ra một bạc vụn, nói:
- Bưng hết lên thức ăn chiêu bài trong cửa hàng các ngươi.
Tiểu nhị nhìn bạc, không hiểu ra sao, sao chưa đưa thức ăn đã trả tiền, hơn nữa tiền này cũng không đủ, hắn nghi hoặc nói:
- Đây là?
- Thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị lập tức vui mừng, thì ra mình là có mắt như mù, tiểu đạo trưởng này là hào khách.
Hắn vội vàng dùng khăn trên vai, lau chỗ ngồi cho Lý Ngư, vươn tay ra nói:
- Ngài ngồi chờ một lát, ta tới nhà bếp lập tức an bài cho ngài.
Sau khi Lý Ngư ngồi xuống không lâu, tiểu nhị lại bưng một ấm trà lên, cười bảo:
- Đạo trưởng uống trước chút trà cho nhuận cổ, chén này ta tráng ba lần cho ngài rồi.
Lý Ngư gật đầu, bỏ tiền ra cái là đãi ngộ khác hẳn, thứ này trước kia mình gom rất nhiều, hiện tại cũng không có chỗ dùng, không bằng cứ tiêu tiền như nước đổi lấy sự sảng khoái.
Hai mắt hắn nhìn tửu lâu, khách nhân không nhiều lắm, liếc một cái là có thể thấy hết.
Rất nhanh, một tửu khách trong góc đã hấp dẫn chú ý của Lý Ngư.
Hắn không cao, tướng ngũ đoản, da mặt đen, một mình ở đó rầu rĩ không vui.
Tống Giang không chú ý thấy có người đang nhìn hắn, hôm nay hắn vất vả lắm mới chữa khỏi thân thể, hứng trí bừng bừng muốn tìm huynh đệ uống rượu.
Đáng tiếc hắn đi tìm Đới Tông lại không tìm được, tìm Lí Quỳ thì người ta nói với hắn là Lí Quỳ không có nơi địch cư cố định; Tống Giang bất đắc dĩ, đành phải ra khỏi thành tới tìm Trương Thuận, đáng tiếc vẫn không tìm được.
Bên cạnh người này một lát không có huynh đệ là giống như Tây Môn Khánh bên cạnh không có nữ nhân, khó chịu tới cả người ngứa ngáy.
Nhất là khi đang uống rượu, càng cảm thấy cô đơn.
Trong lòng Lý Ngư đã xác định được tám thành, đây là Tống Giang, hắn đứng dậy chậm rãi đi tới.
- Vị huynh đài này, có muốn ghép bàn ngồi cùng không?